VẬT THAY THẾ – CHƯƠNG 98

Editor: Đá bào
Beta: Bảo Trân

Hạ Tri Kỳ làm ra vẻ mặt vô tội.

Văn Liễm vẫn im lặng.

Hạ Ngôn nhìn thấy cảnh này thì không nhịn được mà muốn bật cười, cô cố kìm lại rồi nói: “Trước tiên, anh cứ giải thích cho thằng bé hiểu đã rồi nói sau”

Nói xong cô định đứng dậy. Văn Liễm liền đè lấy eo cô, trầm giọng nói: “Em ký trước đi, còn thằng bé… lát anh sẽ giải thích.”

Anh cầm cây bút nhét vào tay cô.

Hạ Ngôn cầm bút, mỉm cười nhìn con trai.

Hạ Tri Kỳ chớp đôi mắt nhìn mẹ, lòng như khao khát muốn tiếp thu kiến ​​thức. Hạ Ngôn nhận lấy bản hợp đồng, nói: “Cái này… có nghĩa là địa vị của bố con đã được thăng cấp.”

Hạ Tri Kỳ: “Thăng cấp là cái gì ạ?”

Hạ Ngôn nhịn không được, cười nói: “Hay con cứ hỏi bố xem, mẹ ký tên trước được không.”

Hạ Tri Kỳ buông lỏng tay, “Được ạ.”

Cậu bé thật sự rất ngoan.

Hạ Ngôn tiếp tục kéo xuống, trên thực tế, thỏa thuận còn có nhiều điều kiện bổ sung khác, chẳng hạn như tầm quan trọng của việc giao tiếp, đồng thời còn bổ sung thêm một điều khoản là Văn Liễm sẽ được phép cầu hôn vào cuối năm nếu mối quan hệ của họ ổn định. 

Hạ Ngôn trực tiếp gạch bỏ mục này.

Văn Liễm: “…”

Hạ Ngôn nhìn anh một cái, nói: “Việc kết hôn đối với em lúc này vẫn còn quá sớm.”

Thời gian tới cô rất bận.

Văn Liễm im lặng vài giây.

Anh giơ tay nhéo cằm cô: “Em không cần phải để ý đến Hạ Tri Kỳ, họ của thằng bé sẽ luôn là họ Hạ, con trai có thể gọi anh là bố thì anh đã rất vui rồi.”

Hạ Ngôn: “Không liên quan tới chuyện của Thất Thất. Trước đây anh cũng đã ký thỏa thuận rồi, chỉ là hiện tại với em mà nói vẫn còn hơi sớm, đợi đến khi em thành thục hơn, chúng ta nói tiếp.”

Thực ra, cô vẫn còn sợ hãi trước khát vọng hôn nhân của mình.

Cô không muốn dồn hết tình cảm của mình ký thác lên anh, Hạ Ngôn biết rất rõ, cô sinh ra trong một gia đình như vậy, chỉ cần người khác dành cho cô một chút tình cảm, cô sẽ dễ dàng như con thiêu thân lao vào lửa. Văn Liễm sẽ đối tốt với cô, cô tin tưởng điều đó, nhưng điều cô sợ chính là cảm xúc của chính mình.

Giống như ngày xưa, ký thác mọi tình cảm của mình cho người khác.

Mà hôn nhân thậm chí còn khác biệt nhiều so với tình yêu.

Cô mang theo Hạ Tri Kỳ rồi kết hôn với anh, chính là lập một gia đình, sau này nếu có chuyện gì phải ly hôn, cô sợ mình không làm được.

Nếu đã như thế tốt nhất là đừng chạm vào nó ngay từ đầu.

Văn Liễm muốn cưới Hạ Ngôn vì anh muốn mang lại cho cô cảm giác an toàn.

Văn Liễm nhìn cô vài giây rồi gật đầu.

“Được. Anh sẽ đợi em suy nghĩ kỹ.”

Hạ Ngôn mỉm cười, cúi đầu ký tên mình bên dưới.

Văn Liễm thở phào nhẹ nhõm.

Anh thì thầm: “Còn chúng ta thì sao? Em có muốn chúng ta sống cùng nhau không?”

Hạ Ngôn ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào anh: “Anh lại được voi đòi tiên đấy.”

Văn Liễm cười khẽ.

Anh véo mũi cô, nói: “Thế này thì sao, trong tuần thỉnh thoảng đến ở với anh? Chủ nhật, thứ ba, thứ năm?…”

Hạ Ngôn đẩy anh: “Hừm, còn chia chủ nhật ba năm, hai tư sáu sao?”

Đáy mắt Văn Liễm hiện lên ý cười.

“Anh sẽ ở đây với em, vào chủ nhật, thứ ba, thứ năm…”

Hạ Ngôn: “Im đi. Chuyện này em sẽ suy nghĩ rồi nói với cô Từ Mạn.”

“Được.”

Văn Liễm rất biết ơn Từ Mạn nên anh cũng rất kính trọng cô. Hạ Ngôn vừa thoát ra khỏi lồng ngực anh, Hạ Tri Kỳ lại chạy tới, nằm trong lòng Văn Liễm.

“Bố, đó là gì vậy?”

Văn Liễm: “…”

Hạ Ngôn cười lớn.

Từ Mạn vừa lúc đi ra, tò mò hỏi: “Sao vậy?”

Hạ Ngôn chỉ vào chiếc ghế sofa ở đằng kia.

Hạ Tri Kỳ không ngừng hỏi: “Đó là cái gì? Bố.”

“Bố… đó là gì vậy?”

Văn Liễm tránh né câu hỏi của cậu bé.

Anh bế con lên và nói: “Đó là giấy chứng nhận của bố.”

“Chứng nhận gì cơ.”

Hạ Tri Kỳ căn bản không chịu bỏ cuộc, Văn Liễm xoa xoa lông mày, không thể làm gì được con trai mình. Từ Mạn nhìn thấy vậy cũng mỉm cười, dựa vào cửa nói: “Hạ Ngôn, trước đây Kỳ Kỳ không có náo nhiệt như vậy?”

Hạ Ngôn ở bên cạnh Từ Mạn, cô nói: “Vâng.”

Từ Mạn: “Đứa trẻ rất nhạy cảm, biết một mình em chăm sóc nó rất vất vả, lại phải khiêu vũ thi đấu nên cũng rất ngoan.”

“Nhưng bây giờ có bố thì lại khác. Thằng bé có thể tùy hứng hơn.”

Hạ Ngôn im lặng hồi lâu cuối cùng ừm một tiếng.

Bởi vì cô không thể không thừa nhận rằng Văn Liễm là một người cha tốt và anh ấy càng hiểu Hạ Tri Kỳ hơn.

*

Văn Liễm bị Hạ Tri Kỳ nháo đến không chịu đựng được, đành ôm con robot ở bên cạnh mở ra, con robot lắc đầu nói: “Hạ Tri Kỳ, cậu có ở đây không?”

Sự chú ý của cậu bé lập tức bị thu hút.

“Tớ ở đây.”

“Hạ Tri Kỳ, biệt danh của cậu là Thất Thất phải không?”

Hạ Tri Kỳ: “Đúng.”

“Cậu có biết bảy nhân bảy bằng bốn mươi chín không?”

Hạ Tri Kỳ: “…Tớ không biết.”

“Cậu thật ngốc.”

Hạ Tri Kỳ vỗ vỗ đầu người máy: “Cậu mới là kẻ ngốc.”

Văn Liễm: “Ừ, Thất Thất thông minh nhất.”

Hạ Tri Kỳ lại vỗ vỗ người máy: “Cậu có nghe thấy không?”

Người máy: “Không nghe thấy.”

Tất cả người lớn trong phòng đều bật cười, sau đó họ lại nghe thấy Hạ Tri Kỳ và con robot cãi nhau, thật đáng yêu.

Nhưng rất nhanh, cậu bé đã thấy buồn ngủ.

May là sau bữa tối Hạ Ngôn đã tắm rửa cho con trước khi xuống lầu, Văn Liễm và Hạ Ngôn bế Hạ Tri Kỳ vào phòng, cẩn thận đặt lên giường, đắp chăn cho cậu bé.

Môi Hạ Tri Kỳ cũng giống Văn Liễm nhưng lúc này hơi chu môi lên rất dễ thương.

Trong mắt Văn Liễm hàm chứa chút dịu dàng.

“Thằng bé cũng không quá giống anh hồi nhỏ.”

Hạ Ngôn: “Tại sao lại không giống?”

Văn Liễm đứng ở bên giường, vuốt thẳng ống tay áo: “Lúc nhỏ anh không thích cười.”

Hạ Ngôn nhẹ giọng hỏi: “Anh không thích cười mà thích ra vẻ ngầu sao?”

Văn Liễm dùng đôi mắt hẹp dài nheo lại nhìn đôi mắt xinh đẹp của cô, nghiêng người gõ nhẹ vào chóp mũi cô: “Ừ, anh rất thích giả vờ ngầu.”

Hạ Ngôn nhăn mũi lại rất đáng yêu.

Văn Liễm nhìn cô thật sâu, đứng thẳng lên nói: “Anh về trước đây.”

“Được”

Đã gần mười một giờ đêm.

Văn Liễm đi ra khỏi phòng, tình cờ gặp Từ Mạn, cô nói: “Cậu Văn, đi thong thả.”

Văn Liễm khẽ gật đầu.

Anh cầm áo khoác và bản thỏa thuận rồi đi về phía cửa.

Nhìn từ phía sau không thể nói là cô đơn, nhưng Từ Mạn lại có thể nhìn ra được một tia quạnh quẽ, bà đi đến cửa phòng ngủ chính, gõ cửa, Hạ Ngôn đang điều chỉnh máy điều hòa trong phòng.

Cô nhìn qua.

Từ Mạn chỉ chỉ vào cửa: “Không muốn tiễn cậu ấy sao?”

Hạ Ngôn dừng lại.

Vài giây sau, cô đặt điều khiển xuống và đứng dậy.

Từ Mạn cười nói: “Cô nhìn cậu ấy đi ra ngoài, bộ dạng có chút đáng thương.”

Hạ Ngôn cười: “Anh ấy mà đáng thương sao?”

Nhưng nghĩ nghĩ một lúc rồi đi về phía cửa, mở cửa ra, Văn Liễm đứng trước thang máy, hai tay đút túi quần, lặng lẽ chờ thang tới, Hạ Ngôn dựa vào cửa nói: “Chúc ngủ ngon.” 

Âm thanh này lọt vào tai Văn Liễm anh hơi sửng sốt. Sau vài giây, anh xoay người lại nhìn cô.

Sau đó, anh dang rộng tay.

Hạ Ngôn mỉm cười, đứng thẳng lên, đi về phía anh, nhào vào vòng tay anh.

Văn Liễm khép tay lại ôm cô trong vòng tay của mình.

Hai người lặng lẽ ôm nhau, cánh tay của người đàn ông không ngừng dùng sức siết chặt. Hạ Ngôn không cao bằng, liền giẫm lên chân anh, nhẹ giọng nói: “Anh muốn bóp chết em à.”

Văn Liễm nghiêng đầu thấp giọng nói: “Có thể sao?”

“Đương nhiên.”

Văn Liễm nhẹ nhàng cười một tiếng.

Anh cúi đầu, tìm kiếm môi cô chặn lại, ban đầu hôn nhẹ nhàng, sau đó tách môi cô ra và móc lấy đầu lưỡi. Hạ Ngôn ngửa cổ lên, nhắm mắt lại, mặt đỏ bừng. Văn Liễm xoay người, đẩy cô vào tường, đặt lòng bàn tay lên lưng cô, xoa xoa rồi hôn thật sâu.

Lòng bàn tay anh nóng hổi tiến vào lớp quần áo.

Hạ Ngôn chú ý tới động tác của anh giơ tay lên chặn lại.

Dừng một chút, anh cười khẽ rồi cúi đầu hôn lên cổ cô nói: “Để anh nếm thử trước.”

Đầu gối Hạ Ngôn hơi mềm nhũn, cô đẩy anh ra: “Nào, Thất Thất đang ngủ một mình.”

Văn Liễm ngước mắt lên, tựa trán hai người với nhau, nhìn vào mắt cô: “Được. Về vấn đề chủ nhật, thứ ba và thứ năm, em hãy suy xét một chút.”

Hạ Ngôn đỏ mặt dữ tợn: “Đừng đi quá xa, anh mau về đi.”

Đúng lúc này, thang máy dừng lại, cửa mở ra, Hạ Ngôn đẩy anh đi vào. Văn Liễm đứng trong thang máy cởi cúc cổ áo, anh cũng thấy hơi nóng.

Đôi mắt anh sâu thẳm như mực.

Hạ Ngôn nhìn thấy trong mắt anh lóe lên dục vọng thầm kín.

Cô mỉm cười mở cửa rồi đi thẳng vào trong.

Sập.

Để cửa mở cho anh thấy.

Văn Liễm: “…”

*

Bước vào phòng ngủ chính, Từ Mạn ngồi ở mép giường mỉm cười nhìn cô.

Hạ Ngôn đỏ mặt.

Cô đưa tay lên chỉnh lại cổ áo.

Nhưng Từ Mạn đã nhìn thấy dấu hôn trên xương quai xanh nhưng giả vờ không nhìn thấy nói: “Hạ Ngôn, cô muốn mua nhà.”

Hạ Ngôn dừng lại, ngồi xuống đối diện Từ Mạn.

“Cô, cô muốn mua kiểu nhà nào ạ?”

“Chúng ta sẽ mua một căn hộ hai phòng ngủ, nhưng cô sẽ không đứng tên, cô dự định nhờ em đứng tên để mua. Sau khi phố Kim Nguyên bị dỡ bỏ và đền bù xong, cô sẽ chuyển về.”

Hạ Ngôn suy nghĩ một lúc.

“Có thể.”

Ngoài căn nhà này, cô không có căn nhà nào khác đứng tên, vẫn còn hạn ngạch. Nhưng cô hỏi: “Cô không định sống ở đây à?”

Từ Mạn: “Đương nhiên không phải.”

Nhưng bà cũng phải chuẩn bị sẵn sàng, nếu mối quan hệ của Hạ Ngôn và cậu Văn ngày càng sâu đậm, họ sống cùng nhau, bà có ở trong căn nhà lớn như thế này cũng vô ích, huống chi cậu Văn đã mua căn nhà này cho Hạ Ngôn. Sẽ không ổn nếu bà sống ở đây một mình.

Và ngôi nhà cũng quá lớn gần ba trăm mét vuông. Tất nhiên là bà cũng sợ ở một mình tốt nhất là xây một ngôi nhà nhỏ.

Hạ Ngôn đã ở bên Từ Mạn lâu như vậy, cô thật sự hiểu rằng cô giáo mình đang tìm lối thoát cho bản thân. Hạ Ngôn có thể hiểu được, cô nói: “Ngày mai chúng ta dành chút thời gian đi xem.”

Từ Mạn gật đầu: “Được.”

Sáng sớm ngày hôm sau.

Hạ Ngôn không gọi A Thanh tới đón, Từ Mạn lái xe, cô mang theo cả Hạ Tri Kỳ đến một khu dân cư gần đó, khu này lâu đời hơn khu dân cư ven sông kia, giá cũng rẻ hơn rất nhiều.

Nó là kiểu căn hộ thương mại.

Phù hợp hơn với những người độc thân như Từ Mạn.

Sau khi quan sát xung quanh, Từ Mạn nhanh chóng chọn một tầng, nhưng trước khi trả tiền đặt cọc, phải kiểm tra tình trạng bất động sản của Hạ Ngôn, vì vậy một số người đã vào kho lưu trữ đăng ký quyền sử dụng đất và nhà ở, Hạ Ngôn đã đưa chứng minh nhân dân của mình. Một lúc sau, có thông báo truyền ra, Hạ Ngôn cầm lấy, thản nhiên liếc nhìn.

Sắc mặt Từ Mạn hơi thay đổi.

“Tại sao em vẫn có một căn biệt thự Thiên Hà đứng tên mình?”

Hạ Ngôn sửng sốt “Biệt thự Thiên Hà?”. Nhìn địa chỉ thì thấy đó chính là nơi cô và anh ở trước đây.

….

Người đại diện nhìn Hạ Ngôn, chỉ cảm thấy người này đúng là một người giàu có. Hạ Ngôn im lặng vài giây cầm điện thoại bước ra ngoài, trực tiếp bấm số của Văn Liễm.

*

Cùng lúc này.

Văn Liễm đang nói chuyện gì đó trong phòng họp, điện thoại reo lên, mọi người đều ngừng nói vô thức liếc nhìn đợi anh cúp máy.

Văn Liễm không làm vậy.

Anh giơ tay lên nói: “Chờ một chút, tôi đi nhận điện thoại.”

Một số người đàn ông nhìn anh.

“Anh Văn, số điện thoại của ai vậy?”

Văn Liễm mỉm cười nói: “Vợ tôi.”

Mấy người đàn ông: “…”

Không phải anh đang độc thân sao? !

Văn Liễm nhấc máy trả lời, nói “alo”, còn chưa kịp nói thêm gì, giọng nói ôn hòa của Hạ Ngôn đã từ bên kia truyền đến: “… Biệt thự Thiên Hà mang tên em từ khi nào vậy?”

Văn Liễm chống khuỷu tay xuống, nói: “Lúc em mới chuyển đến, có lần anh mang văn kiện cho em ký. Khi ấy em lén uống rượu với chị Trương ở nhà, đã say nên ký  bừa.”

Văn Liễm: “Sao vậy?”

Hạ Ngôn bỗng nhiên nổi giận: “Vậy thì em không mua nổi nhà nữa.”

Văn Liễm cười khẽ, cầm lấy điếu thuốc trên bàn, nhẹ nhàng nói trước mặt một nhóm người: “Sao lại không mua được? Thiên Hà và Hoa Viên đều thanh toán đầy đủ, mua cái thứ ba cũng không ảnh hưởng gì.”

Hạ Ngôn: “Vậy à? Tức là em vẫn có thể mua thêm à?”

“Ừm.”

“Muốn mua ở đâu? Tại sao đột nhiên lại muốn mua nhà?”

Hạ Ngôn: “…Không khiến anh quản.”

Nói xong cô liền cúp máy.

Văn Liễm: “…”

Một số người đàn ông đối diện với anh đang chứng kiến không thể không mỉm cười.

“Anh Văn, địa vị của anh ở nhà đã rõ ràng rồi.”

Lý Tòng chỉnh lại kính, đẩy tài liệu đến trước mặt bọn họ, trầm giọng nói: “Cấp độ rất thấp.”

Văn Liễm ngước mắt nhìn Lý Tòng.

Mắt Lý Tòng vẫn nhìn thẳng.

Những người đàn ông khác bèn cười lớn.

“Chỉ ở mức trung bình thôi. Trong một cuộc họp quan trọng như vậy, anh vẫn phải dừng lại và trả lời điện thoại từ gia đình. Anh Văn, điều này không giống anh ngày thường.”

Lý Tòng: “Mọi người cứ làm quen dần đi.”

Văn Liễm: “…”

Ah!

Chương 97 🪶 Chương 99

One thought on “VẬT THAY THẾ – CHƯƠNG 98

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *