VẬT THAY THẾ – CHƯƠNG 97
Editor: Đá bào
Beta: Bảo Trân
—
Hạ Dụ Côn không thể tin được, để che lấp đi sai lầm mà bản thân phải bán hết tài sản của cải, hơn 40 triệu trước đây đối với ông ta thì không phải là vấn đề, nhưng bây giờ nó lại khá lớn.
Ông ta mỉm cười, muốn nói gì đó.
Nhưng người phóng viên đã không muốn nói chuyện với bọn họ nữa nên quay người bỏ đi.
Mặc dù không có biểu lộ ra vẻ mặt chán ghét.
Nhưng hành động kia như cú tát mạnh vào Triệu Lệ Vận và Hạ Dụ Côn.
Triệu Lệ Vận nắm lấy cánh tay chồng.
“Hạ Ngôn…”
“Hạ Ngôn bây giờ giàu như vậy, chúng ta có nên tìm nó nhờ giúp đỡ không?”
Hạ Dụ Côn nhìn vợ: “Bà đã thấy kết cục của Hạ Tình chưa? Văn Nhị đã nhắm vào chúng ta. Nếu chúng ta hành động liều lĩnh, số phận cũng sẽ giống như Hạ Tình.”
Sắc mặt Triệu Lệ Vân tái nhợt.
Bà ta hối hận rồi.
Hối hận vì khi Hạ Ngôn chuẩn bị rời khỏi nhà, bà ta đã gật đầu.
Bà ta tiếc nuối.
Tiếc vì khi Văn Nhị muốn chuyển đồ của Hạ Ngôn đi, bà ta lại sẵn sàng đồng ý.
Cũng vô cùng hối hận vì đã cắt đứt mối quan hệ mẹ con với Hạ Ngôn trước mặt giới truyền thông.
Càng hối hận hơn vì thể diện.
Bà ta rất coi trọng Hạ Tình nhưng lại phớt lờ Hạ Ngôn.
Bà ta hối hận vì điều đó.
Bà ta vốn luôn cho rằng tính cách của Hạ Ngôn giống hệt bà ta, cả đời sẽ như vậy, tính cách vậy sẽ không thể làm nên việc lớn, nhưng không ngờ rằng cô lại có thể chuyển mình.
“Đã đi rồi. Hối hận cũng chẳng ích gì.”
Hạ Dụ Côn kéo Triệu Lệ Vận lên lầu.
*
Bữa ăn thêm tại căng tin vào buổi trưa.
Mọi người đã ăn uống vui vẻ.
Sau khi ăn.
A Thanh và A Trầm đi cùng với hai vệ sĩ, mỗi người cầm vài chiếc hộp và đặt chúng lên bàn. Một đám nữ sinh nhìn về phía Hạ Ngôn.
A Thanh lén nhìn Khương Vân một cái, chỉnh lại kính râm và nói: “Ông chủ mời mọi người ăn kem.”
Các cô gái đã nhìn thấy cái tên Haagen-Dazs trên vỏ hộp.
Họ ngay lập tức reo hò.
“OA.”
“Cảm ơn cô giáo”
Hạ Ngôn bất đắc dĩ chống cằm, xua tay nói: “Cảm ơn chú Văn ấy”
“Không, tôi phải cảm ơn cậu.”
Khương Vân mỉm cười nắm lấy cánh tay Hạ Ngôn, lắc lắc vài cái.
Hạ Ngôn bất lực và buồn cười.
A Thanh nhìn Khương Vân với đôi tai đỏ bừng, A Trầm ở bên cạnh cậu, nhìn thấy ho nhẹ vài tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở: “Đừng có mà thích bà chủ, nếu không cậu đang tìm cái chết đó.”
A Thanh: “….”
Cậu ta nhìn A Trầm như đang nhìn một tên ngốc.
A Trầm: “….”
Bản thân A Trầm cũng đỏ mặt, tránh ánh mắt của A Thanh, sau đó mở hộp đưa kem cho các cô gái, hộp đầu tiên cậu đặt trước mặt Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn mỉm cười nói: “Cám ơn.”
A Trầm nói khô khốc: “Không có gì, thưa bà chủ.”
Sau đó anh đặt một chiếc khác vào tay Hạ Tri Kỳ.
Hạ Tri Kỳ cầm cây kem.
“Cảm ơn anh A Trầm.”
Âm thanh giòn vang dễ chịu đến nỗi tai A Trầm đỏ bừng, vội vàng bỏ đi.
A Thanh cũng đưa hộp kem đầu tiên cho Khương Vân, sau đó giả vờ vô cảm bỏ đi, Khương Vân mở nắp, múc kem ăn mà không để ý đến vẻ mặt khó xử của A Thanh.
Con gái đều thích ăn đồ ngọt.
Một miếng kem có thể giúp họ có tâm trạng vui vẻ suốt cả ngày.
*
Nghe nói mấy ngày nay sức khỏe của ông cụ Văn không được tốt lắm, bị cảm, ốm đã lâu. Buổi trưa, Văn Liễm trở về nhà họ Văn, dựa vào cửa nhìn ông cụ Văn đang ho khan lau mũi.
Ông cụ Văn nói: “Tôi chưa chết, anh không cần đến xem.”
Văn Liễm: “À, vậy sao.”
Ông cụ Văn: “Ra ngoài.”
Văn Liễm hừ lạnh một tiếng, đứng thẳng người rời đi. Lâm Tiếu Nhi vội vàng ngăn lại, mời anh ở lại ăn trưa, Văn Tụng Tiên cũng vỗ vai anh nói: “Hiếm khi trở về, chúng ta ăn xong rồi nói.”
Văn Liễm khịt mũi.
Đến nhà ăn.
Lâm Tiếu Nhi nhìn hai anh em ngồi xuống, cầm rượu vang đỏ rót cho mỗi người một ly, sau đó cũng ngồi xuống, cười nhìn Văn Liễm: “Chú nhỏ, gần đây chú và Hạ Ngôn có tiến triển gì không?”
Văn Liễm tựa lưng vào ghế, liếc nhìn Lâm Tiếu Nhi.
“Cũng tạm”
Lâm Tiếu Nhi thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói: “Chị cảm thấy Hạ Ngôn trẻ tuổi xinh đẹp, em lớn hơn cô ấy bốn tuổi, ở độ tuổi này hiện tại có thể không nhìn ra, nhưng càng về sau càng sẽ có chênh lệch.”
Văn Liễm nheo mắt lại.
Đợi bà tiếp tục nói.
Lâm Tiếu Nhi: “Hơn nữa, chị rất thích Hạ Ngôn, coi cô ấy như gia đình và cả Thất Thất nữa, cậu bé đáng yêu như vậy, chú có muốn làm việc chăm chỉ và thay đổi thành một người tích cực không?”
Văn Liễm: “…”
Văn Tụng Tiên đã đợi rất lâu, đến khi vợ nói lời này, anh gần như bật cười.
Ông nói: “Trở thành nhân viên bình thường không phải dễ dàng sao? Cũng không phải là kết hôn. Chắc là dễ dàng thôi. Em không cần phải nói, Văn Liễm biết mà.”
Lâm Tiếu Nhi liếc chồng mình.
Vẻ mặt cực kì ghét bỏ.
Văn Tụng Tiên: “…”
Sau vài giây, khôi phục lại tinh thần.
Văn Liễm theo đuổi Hạ Ngôn lâu như vậy, lâu như vậy mới hoà hoãn ai biết lần này sẽ phải mất thêm bao lâu mới có thể được danh chính ngôn thuận.
Chợt cảm thấy đồng cảm với Văn Liễm.
Văn Liễm thản nhiên nhấp rượu.
Anh không gật đầu.
Cũng không lắc đầu.
Lâm Tiếu Nhi không nói nữa, việc can thiệp vào chuyện của em rể cũng không hay ho gì, hơn nữa với tính cách của Văn Liễm, không cần nghi ngờ gì nữa, không có chỗ cho bà can thiệp vào.
Chủ yếu là.
Bà muốn khoe với người khác rằng Hạ Ngôn là em dâu tương lai của mình.
Và bà muốn cho đi một cái gì đó.
Hạ Ngôn cũng có một thân phận được chấp nhận.
Trong lòng bà luôn cổ vũ cho Văn Liễm.
Chú nhỏ, cố lên.
*
Bởi vì buổi chiều các học sinh vui vẻ như vậy, có thể sẽ ăn thêm ở căng tin, hoặc là ăn kem và tráng miệng, các cô gái bàn bạc buổi tối nên đi mua sắm ở đâu, Hạ Ngôn thấy bọn họ tinh thần phấn chấn như vậy, liền cho phép họ nghỉ buổi tối. Hơn nữa, buổi trưa dì ở căng tin đã mua sắm vất vả, Hạ Ngôn lập tức cho toàn đoàn múa nghỉ ngơi.
Hơn nữa vào dịp Trung thu, Giáng Sinh và Tết dương lịch sắp tới, sẽ tương đối bận rộn.
Đến lúc đó cũng khó mà nghỉ phép được.
Vậy nên cứ để mọi người nghỉ một tối đi.
Các học sinh vui mừng thay quần áo và lao ra khỏi vũ đoàn. Hạ Ngôn và Từ Mạn thực hiện động tác cuối cùng, họ nhìn nhau mỉm cười rồi cùng Hạ Tri Kỳ đóng cửa đoàn múa lại.
A Thanh lái xe tới đón 3 người.
Đi ngang qua chợ rau phố Kim Nguyên, Từ Mạn nói: “Mua chút đồ ăn tối nay chúng ta làm một bữa thật ngon được không?”
Hạ Ngôn mỉm cười nói: “Được ạ.”
Sau đó, họ xuống xe mua đồ.
Hạ Tri Kỳ không đi theo, cậu bé và A Thanh đang chơi cờ nhảy trên xe.
A Thanh không ngờ rằng cậu chủ nhỏ lại rất thông minh và có thể chơi cờ nhảy khá giỏi.
Mua đồ xong.
Trở lại hoa viên ven sông.
Hạ Ngôn đặt bát đĩa xuống, cầm điện thoại lên, gửi cho Văn Liễm một tin nhắn WeChat.
Hạ Ngôn: Tối nay anh có hẹn à?
Văn Liễm: Không.
Hạ Ngôn: Vậy quay về ăn tối nhé?
Văn Liễm: Được.
Hạ Ngôn buông điện thoại xuống, đi vào bếp. Khi cô bưng món súp cuối cùng ra, cửa mở Văn Liễm bước vào, trên tay ôm hai con robot.
Đó là loại robot thực sự.
Đặt nó trên ghế sofa.
Hạ Tri Kỳ ồ lên một tiếng, chạy tới sờ chân robot.
Robot mở mắt.
“Xin chào, Thất Thất.”
Hạ Tri Kỳ lại ồ một tiếng, nhìn Văn Liễm, anh xoa đầu con trai, nói: “Đây là hai bạn nhỏ của con.”
Hạ Tri Kỳ: “Cảm ơn bố.”
Trong mắt Văn Liễm hiện lên ý cười.
Anh cởi áo khoác, tùy ý đặt lên tay vịn, sau đó đi về phía Hạ Ngôn, cô đặt bát súp xuống, nhìn hai người máy trên ghế sô pha: “Anh lấy ở đâu ra vậy?”
Văn Liễm ôm cô từ phía sau nói: “Lúc chiều đi họp, anh có mua ở một công ty AI do Kim Thịnh đầu tư.”
Hạ Ngôn nghe vậy, mỉm cười: “Mua?”
Văn Liễm: “…Tiện tay lấy.”
Hạ Ngôn cười khúc khích.
Giọng của cô thật nhẹ nhàng và nụ cười thì thật dễ chịu.
Khiêm tốn nhưng lại mang theo một chút dịu dàng, xuyên thấu vào trong lòng anh, Văn Liễm nhịn không được, cúi đầu hôn lên má cô, Hạ Ngôn vừa nghe được tiếng bước chân của Từ Mạn, lập tức đẩy Văn Liễm ra.
Văn Liễm đành phải ngẩng đầu lên buông lỏng tay.
Anh cúi đầu cởi tạp dề giúp Hạ Ngôn.
Từ Mạn đi ra, nhìn thấy cảnh tượng này, cậu Văn đã thay đổi rất nhiều, ít nhất có nhiều sinh khí hơn, Văn Liễm cầm tạp dề treo lên.
Hạ Ngôn ngước mắt lên, cười nói: “Cô, đã đến giờ ăn rồi.”
Từ Mạn cũng vui mừng cho cô, nói: “Tới đây.”
Bà quay người bế Hạ Tri Kỳ lên, bé vẫy tay tạm biệt người máy: “Tớ đi ăn đây.”
Người máy: “Được.”
Hạ Ngôn không khỏi mỉm cười.
Robot này dễ thương quá.
*
Sau bữa tối.
Hạ Tri Kỳ muốn xuống lầu ngắm đèn, hôm đó cậu bé đã thắp đèn rất lâu. Văn Liễm ôm con trai, dẫn Hạ Ngôn xuống lầu, ra khỏi thang máy. Hạ Ngôn vô tình nắm lấy cánh tay Văn Liễm, anh sững sờ, tim đập nhanh hơn, cô không nói gì, anh cũng không lên tiếng, giả vờ như không biết.
Đi đến chỗ ngọn đèn cuối cùng.
Hạ Tri Kỳ vui vẻ sờ sờ, không khỏi vui mừng.
Hạ Ngôn nhìn cậu bé.
Lông mày cô cong cong, trông rất đẹp.
Anh ôm eo cô, thưởng thức nụ cười của cô và vẻ mặt vui vẻ của con trai. Một nhà ba người ở lại một lát rồi lên lầu, trước khi lên, A Thanh vội vàng tới nhét một tập tài liệu vào tay Văn Liễm, Văn Liễm thản nhiên nhận lấy, lúc vào nhà, Từ Mạn đã trở về phòng. .
Chỉ có hai con robot trong phòng khách đang chào mừng.
Hạ Tri Kỳ chạy đi chơi với robot.
Văn Liễm nới lỏng ít cổ áo, liếc nhìn Hạ Ngôn, mấy giây sau, anh lấy tài liệu ra đặt lên bàn, nắm lấy tay kéo cô ngồi lên đùi mình, Hạ Ngôn sửng sốt “Chuyện gì vậy?”
Văn Liễm vén tóc cô ra sau tai, nói: “Em có thể ký thỏa thuận được không?”
Hạ Ngôn liếc nhìn tài liệu trên bàn: “Thỏa thuận gì?”
Văn Liễm cầm lấy bản thỏa thuận đặt vào tay cô.
Hạ Ngôn mở ra.
Cô thoáng nhìn thấy dòng chữ “Thỏa thuận chính thức hóa”.
Cô bất lực, im lặng nhìn Văn Liễm.
Văn Liễm đặt lòng bàn tay lên eo cô, thì thầm điều gì đó.
Hạ Tri Kỳ chạy tới, cầm đi bản thỏa thuận, giả vờ như không hiểu gì, sau đó ngẩng đầu nhìn Văn Liễm: “Bố, đây là cái gì.”
Bàn tay nhỏ bé của cậu bé cũng chỉ vào dòng chữ “Thỏa thuận chính thức hóa”.
Văn Liễm: “…”
…
…
…
Làm sao mà anh có thể nói ra được?
❤️❤️❤️❤️❤️❤️