Phong Tâm

QUY TẮC DI NGÔN CỦA BẠN CÙNG PHÒNG – PHẦN 5

Editor: NU
Beta: Gió

[9.]

“Dì à, ở đây không có món chay sao?”

Tôi thận trọng dò hỏi dì múc cơm trong nhà ăn.

“Ăn món chay không có dinh dưỡng đâu”.

Dì mỉm cười, cầm một muỗng sắt to múc thịt kho mật ong ra: “Ăn thịt đi, nhìn xem miếng thịt này mới ngon làm sao.”

Thịt này quả là ngon thật.

Mùi thơm nồng nàn.

Nhưng tôi căn bản không dám ăn.

Tôi nuốt nước bọt, tiếp tục hỏi: “Dì, dạo này con giảm béo nên muốn ăn đồ chay, xin hỏi đồ chay lấy ở đâu vậy ạ?”

Sắc mặt dì ấy bắt đầu trở nên khó coi: “Trường học rất quan tâm đến dinh dưỡng của học sinh, cho nên mười hai giờ trưa mới có suất rau xanh.”

Tôi tiếp tục hỏi: “Ngoài rau xanh ra còn món chay nào khác không?”.

Dì ấy không trả lời tôi nữa.

“Vậy chúng ta cũng chỉ có thể nhịn một chút.” Chung Thục Trân nói, “Hiện tại còn một giờ nữa mới đến giữa trưa, chúng ta hãy kiên nhẫn, nhất định có thể ăn rau xanh.”

Thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Đúng mười hai giờ, rau xanh đã được bày bán trên các quầy.

Tôi vừa định gọi một ít rau xanh, lại phát hiện vừa rồi ở đây chỉ rải rác vài bạn học, tựa hồ như bị thuốc kích thích, một đám như tổ ong chen nhau tràn vào quầy rau xanh.

Bọn họ hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, vội vã tranh nhau lấy rau.

Chưa đầy một phút, các món rau đã bị lấy đi sạch sẽ.

Tôi ôm lấy cái bụng đói đang kêu, không cảm thấy gì ngoài sự tuyệt vọng.

Tôi hoàn toàn không lấy được món chay!

Nhưng món mặn thì không thể ăn!

Tôi nên làm cái gì bây giờ?

Chợt hỏi, tôi nghĩ đến một món ăn.

Trứng gà thì sao?

Có thể ăn trứng gà được không?

KHÔNG.

Tuyệt đối không.

Trứng có thể nở thành gà con, cho nên nó cũng là một loại thịt.

Mặt khác trong khoảng thời gian này, những học sinh khác tan học cũng đổ về căn tin.

Bọn họ cũng nhận được quy tắc không ăn thịt.

Âm thanh oán giận nổi lên bốn phía:

“Tôi không thể ăn thịt, nhưng nơi này căn bản không có đồ ăn chay, đây là muốn để tôi c.h.ế.t đói sao?”

“Không nhất thiết tất cả các quy tắc đều là thật.”

“Tôi mặc kệ, trên đời cái c.h.ế.t đáng sợ nhất chính là c.h.ế.t đói, dù cho có c.h.ế.t tôi cũng không muốn thành ma đói đâu.”

Rất nhiều sinh viên gắp thịt vào đĩa.

Bọn họ ăn miếng thịt một cách điên cuồng và ngấu nghiến.

Sau khi ăn xong, họ dường như không gặp vấn đề gì.

Chẳng lẽ quy tắc không được ăn thịt trong căn tin là giả sao?

Đối mặt với mùi thịt, sự kiên trì của tôi bắt đầu sụp đổ dần dần.

“Cô có thể giúp tôi được không?”

Lúc này, một người phụ nữ bụng to mặc đồ đỏ và một người phụ nữ mặc đồ xanh lá cây đồng thời nhờ tôi giúp đỡ.

Tôi cảnh giác nhìn bọn họ: “Các cô muốn tôi giúp cái gì?”

“Tôi đói bụng, muốn ăn chút thịt.” Người phụ nữ áo đỏ bưng cái đĩa, đáng thương nhìn tôi nói: “Nhưng bụng của tôi quá lớn, sẽ sinh bất cứ lúc nào, tôi không có cách nào đi xếp hàng để lấy đồ ăn, cô có thể lấy giúp tôi một ít thịt được không?”

Một người phụ nữ khác mặc đồ màu xanh lá cây cũng nói những lời tương tự, nhưng thay vào đó cô ấy lại nói: “Cô có thể lấy giúp tôi một ít rau xanh được không?”

Tôi nghĩ đến các quy tắc có nói:

[Nếu cậu gặp một bạn nữ đang mang thai, hãy giúp cô ấy nếu cô ấy mặc quần áo màu đỏ, hãy tránh xa cô ấy nếu cô ấy mặc quần áo màu xanh lá cây!]

Nội tâm của tôi lâm vào cảnh rối rắm xưa nay chưa từng có.

Thịt thì không thể ăn được.

Nhưng người phụ nữ mặc áo đỏ lại nhờ tôi lấy thịt.

Tôi có nên giúp cô ấy không?

Nếu tôi từ chối thì sẽ bị trừng phạt ư?

“Được, tôi giúp cô đi lấy thịt.”

Chung Thục Trân đưa tay ra, nhận chiếc đĩa trong tay người phụ nữ mặc đồ đỏ, đi về phía quầy thịt.

Chẳng mấy chốc, một đĩa thịt thơm ngon đã được cô ta mang đến.

“Cảm ơn cô nha.”

Trên khóe miệng của người phụ nữ áo đỏ lộ ra vẻ tươi cười, cô ấy lại nói, “Cô có thể giúp tôi một việc nữa được không?”

Chung Thục Trân buột miệng thốt lên: “Đương nhiên có thể.”

Người phụ nữ áo đỏ nói: “Tôi muốn ăn nội tạng của cô, cô có thể cho tôi nội tạng của cô được không?”

Sắc mặt của Chung Thục Trân ngay lập tức tái nhợt đi vì sợ hãi, cô ta cuống cuồng chạy trốn.

Người phụ nữ mặc đồ đỏ vẫn mỉm cười, nhưng lại không làm tổn thương Chung Thục Trân.

“Giúp tôi với!” Người phụ nữ mặc áo xanh ở bên cạnh đáng thương nhìn tôi, “Tôi đói sắp c.h.ế.t rồi, xin cô giúp tôi, lấy cho tôi ít rau xanh để ăn đi.”

Tôi giữ một khoảng cách thích hợp với cô ấy, trước sau vẫn giữ im lặng, như thể tôi là một người câm điếc không thể nghe thấy cô ấy nói chuyện.

Người phụ nữ mặc áo xanh làm phiền tôi khoảng hai tiếng đồng hồ, thấy tôi phớt lờ, cô ấy liền cầm đĩa đi tìm các học sinh khác nhờ giúp đỡ.

Một tiếng sau, chuông báo giờ học buổi chiều vang lên.

Giáo viên cố vấn lại gửi tin nhắn trong nhóm lớp: “Đúng giờ đi học mới là một đứa trẻ ngoan.”

Tôi thở dài, ôm lại cái bụng đói đi về phía tòa nhà giảng dạy.

Chung Thục Trân cũng đi theo tôi: “Chờ tôi với.”

Vừa rời khỏi nhà ăn, tôi liền nhìn thấy người phụ nữ áo đỏ trong nhà ăn như kẻ điên chạy ra ngoài.

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy người phụ nữ áo đỏ nằm trên người Chung Thục Trân, há to miệng, điên cuồng gặm nhấm Chung Thục Trân.

Tôi sợ tới mức dại ra, cả người trở nên lạnh lẽo.

Chẳng mấy chốc, Chung Thục Trân đã bị ăn đến mức không thể nhận ra.

Trước khi c.h.ế.t, cô ta quay sang hét với tôi một câu: “Đi đến phòng khám dởm, đó là nơi duy nhất có thể sống!”

[10.]

Phòng khám dởm nằm trong một khách sạn cách trường học không xa.

Quy tắc của Vương Linh có nói qua: [Không được rời khỏi trường học.]

[Phòng khám dởm là nơi giải trừ ô uế, nhưng tuyệt đối đừng đi đến đó.]

Vậy tôi có nên đi tới đó không?

Lời Chung Thục Trân nói có thể tin được không?

Tôi không biết mình nên làm cái gì bây giờ.

Cả ba người bạn cùng phòng đã c.h.ế.t.

Tôi cảm thấy sợ hãi hơn bao giờ hết…

Vào đến lớp, tôi phát hiện bụng của các bạn học trong lớp, dù là nam hay nữ cũng đều bắt đầu to lên.

Gần như là trong cùng một ngày, bụng họ bỗng trở nên lớn hơn.

Tại sao bọn lại biến thành như vậy chứ?

Tôi thử hỏi các bạn cùng lớp.

Dựa theo lịch học, tiết học này là môn điều dưỡng.

Nhưng giáo viên lại yêu cầu chúng tôi vẽ tranh.

Giáo viên có vẻ vô cùng chú ý đến tôi nên cứ luôn nghiêm khắc mà nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi không dám thực hiện bất kỳ hành động nào khác.

Nhưng giáo viên lại không buông tha cho tôi, bà ta duỗi tay chỉ vào tôi: “Chu Thanh, hãy vẽ bạn cùng phòng đã c.h.ế.t của em đi.”

Tôi là một sinh viên y khoa.

Tôi không biết vẽ tranh!

Nhưng tôi vẫn cố gắng chịu đựng, run rẩy phác lại hình dáng của Chung Thục Trân.

Gần tới giờ tan học, cô giáo ngay lập tức thu lại tờ giấy vẽ của tôi, bà ta nhíu mày, đôi mắt bắt đầu đỏ lên:

“Em vẽ xấu thật.”

Cơ thể của giáo viên bắt đầu từ từ thay đổi hình dạng theo lời nói của bà ta.

Bàn chân bà ta biến thành móng dê, cái miệng thì ngày càng mở ra lớn hơn.

Bà ta muốn ăn tôi!

Không, tôi không muốn c.h.ế.t!

Tôi không kiềm chế được nữa, điên cuồng chạy ra khỏi lớp.

“Trốn học không phải là một đứa trẻ ngoan đâu.”

Cổ giáo viên kéo dài vô tận, dán sát tôi.

Chỉ một cái chớp mắt tôi đột nhiên hiểu ra, ngay từ đầu tôi đã không thể trốn thoát được.

Tất cả những gì tôi có thể làm là chống lại.

Tuy nhiên, dùng dao không thể g.i.ế.t c.h.ế.t giáo viên được.

Vậy tôi có thể làm gì để tự vệ đây?

Đột nhiên, tôi chợt nhận ra các quy tắc của Vương Linh có thể không hoàn toàn đúng.

[Không được bật quạt.]

Mặc kệ đi!

Tôi hít một hơi thật sâu, liều mạng bật công tắc quạt điện.

Khi chiếc quạt điện xoay tròn, cánh quạt nhanh chóng rơi xuống, chuẩn xác g.i.ế.t c.h.ế.t giáo viên.

Ngay sau khi giáo viên ch.ết đi, cơ thể của bà ta lập tức biến thành một con mèo đen rồi biến mất ngay lập tức.

Tôi mệt mỏi ngồi bệt xuống đất.

Lần này thoát được, vậy lần sau, tôi còn có thể thoát được không đây?

[11.]

Sau khi tiết học kết thúc, tôi đến nhà ăn theo bản năng vì đói.

Nhưng nhà ăn toàn là thịt.

Tôi chịu đựng cơn đói quay trở về ký túc xá.

Buổi tối, giáo viên cố vấn gõ cửa như thường lệ, bà ta muốn đi vào.

Nhưng tôi lờ đo.

Cả đêm tôi yên ổn không gặp bất cứ chuyện gì.

Tiết học ngày hôm sau, giáo viên lại đến kiếm chuyện với tôi, tôi bèn ấn công tắc quạt điện. 

Thoạt nhìn, có vẻ như tôi có thể sống sót.

Nhưng.

Tôi đói.

Rất rất đói.

Sau ba ngày khổ sở, cuối cùng tôi cũng cướp được chút rau xanh.

Nhưng một chút rau căn bản không đủ ăn.

Tôi không thể nhớ rõ là vào lúc nào, cơ thể tôi lại không chịu sự điều khiển của não bộ mà đi đến khu bán thịt.

Tôi gọi một phần gà nướng.

Một phần ăn đầy đủ.

Tôi ăn thịt gà ngấu nghiến.

Sau đó, tôi cảm giác được bụng mình lớn hơn.

Sau khi ăn no, tôi mới ý thức được các bạn học khác trong lớp bị to bụng là bởi họ đã ăn thịt trong nhà ăn.

Không thể chạm vào đàn ông mặc đồ đen.

Tương tự, thịt trong nhà ăn cũng không được đụng vào.

Cả hai đều sẽ làm cho người đó mang thai.

Thời gian trôi qua từng ngày.

Bụng tôi càng lúc càng lớn.

Cách một lớp bụng mỏng, tôi thậm chí còn có thể mơ hồ cảm nhận được ở bên trong có cái móng vuốt đang ngoe nguẩy.

Cái móng vuốt kia là của một con mèo ư?

Tôi ôm lấy cái bụng căng phồng của mình, cảm thấy khó chịu và tuyệt vọng trước nay chưa từng có.

Cuối cùng, tôi nhận ra dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ c.h.ế.t.

Khi bụng tôi to đến mức trông như sắp sinh, tôi rời trường, đi đến phòng khám dởm.

Các bác sĩ p.há thai trong phòng khám dởm, bọn họ đeo khẩu trang và kính râm, tôi không nhìn rõ mặt của họ cho lắm.

Khi họ nhìn thấy tôi, vẻ mặt khinh thường nói, “Tới ph.á thai phải không? Nằm lên giường đi.”

Tôi đỡ bụng, làm theo lời bọn họ.

Trong phòng mổ, họ vẫn đeo khẩu trang và kính râm.

Cơn đau nhói trong bụng và những lời chế nhạo mà họ dành cho tôi khiến tôi không nhịn được mà tức giận.

Nào có ai đeo kính râm để phẫu thuật đâu kia chứ?

Chờ lúc bác sĩ không chú ý, tôi tháo kính và khẩu trang của ông ta ra, lại kinh hoàng phát hiện, khuôn mặt của bọn họ đen tuyền đầy lông.

KHÔNG.

Trông bọn họ giống một cái đầu mèo được lắp lên cổ người hơn.

Tôi la hét chói tai, cố gắng muốn đứng dậy: “A! Tôi không muốn ph.á thai!”

“He he he.”

Bọn họ tháo găng tay, để lộ ra bộ móng vuốt đầy lông, đè lên người tôi, không cho tôi cử động.

Những tiếng cười the thé phát ra từ miệng họ: “Vui quá, chơi vui quá.”

Sau đó, ý thức của tôi dần dần mơ hồ.

Tôi cảm nhận được có thứ gì đó đang tróc ra khỏi cơ thể mình.

Tôi cảm nhận được m.á.u trong người đang lạnh dần.

Tôi cảm nhận được cái c.h.ế.t.

Tôi đã c.h.ế.t.

Cũng giống như Vương Linh.

C.h.ế.t trong phòng khám dởm phá thai.

[PHIÊN NGOẠI]

Một thế giới khác đang đến, ác thần đã xuống thế giới dạo chơi.

Đây là một trò chơi mà trong đó ác thần đùa bỡn với lũ kiến.

Con người là lũ kiến ấy.

Nhìn bên ngoài thì ac thần đã cho họ quy tắc sinh tồn.

Nhưng trên thực tế, những quy tắc này, dù có tuân theo hay không…

Kết quả đều là cái c.h.ế.t.

(HOÀN)

Phần 4

ỦNG HỘ TỤI MÌNH NHA:
Nếu các bạn yêu thích truyện do nhà mình edit, hãy donate để ủng hộ tụi mình nha:

  1. Số tài khoản: 034708454 – NGUYEN KHANH LINH- VIB
  2. Chuyển khoản qua Momo, Shopee pay: 0856264275

2 thoughts on “QUY TẮC DI NGÔN CỦA BẠN CÙNG PHÒNG – PHẦN 5

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

CommentLuv badge

error: Content is protected !!