TÌNH SAU HÔN NHÂN – Chương 39
Editor: Team Phong Tâm
Beta: Phong Tâm
—
Lâm Thính Vãn nghe lời Tạ Kiến Hoài nói thì sững người mất hai giây, đợi khi cô kịp phản ứng lại là anh vừa nói gì, theo bản năng liền cúp điện thoại của Hạ Cẩn Chu.
Cô tức tối vươn tay đánh nhẹ vào anh, nhíu mày nói: “Anh làm cái gì đấy, em đã nhắc anh đừng lên tiếng cơ mà?”
Anh không chỉ lên tiếng mà còn nói những lời ám muội như thế, Hạ Cẩn Chu ở đầu dây bên kia chắc chắn sẽ đoán ra chuyện gì đang xảy ra, không chừng còn hiểu lầm họ coi cậu ta như một phần của cuộc chơi.
Tay Tạ Kiến Hoài đặt lên vị trí cúc áo ngủ, thần sắc tự nhiên đáp: “Anh quên mất.”
Thấy Lâm Thính Vãn vẫn đang trợn mắt nhìn mình đầy giận dỗi, anh lại không nhanh không chậm cởi thêm hai chiếc cúc, khẽ nghiêng người, hỏi nhỏ: “Vết cào đã tan chưa?”
“Chưa.” Cô chẳng lấy gì làm vui vẻ liếc anh một cái: “Anh không thể để lát nữa rồi hỏi à?”
“Đau, không nhịn được.” Anh trả lời một cách hiển nhiên.
Ánh mắt vừa thu về của Lâm Thính Vãn lại vô thức lướt qua. Chiếc áo ngủ của Tạ Kiến Hoài lỏng lẻo khoác trên người anh, cổ áo mở rộng, để lộ cơ ngực và cánh tay vạm vỡ, rõ nét. Dáng vẻ nửa kín nửa hở ấy lại càng thêm phần ám muội so với việc hoàn toàn trần trụi.
Sau khi bôi thuốc hôm nay, những vết hằn đỏ trên da quả thực đã nhạt đi đôi chút, nhưng cô đã cào quá nhiều chỗ, không kiểm soát được lực tay, đặc biệt ở sau gáy còn cố tình dùng sức, nên không thể dễ dàng tan biến được.
Lúc này họ ở rất gần nhau, những dấu vết đó dưới ánh đèn lại càng hiện lên rõ ràng và chói mắt hơn.
Lời trách móc đã đến cửa miệng của Lâm Thính Vãn, cuối cùng lại biến thành một câu: “Anh đi lấy thuốc mỡ, bôi thêm lần nữa đi.”
Tạ Kiến Hoài “ừm” một tiếng, xuống giường đi đến bàn trang điểm lấy thuốc mỡ và tăm bông.
Lâm Thính Vãn cầm lại chiếc điện thoại bên cạnh, không còn dũng khí gọi lại, cô nhắn tin giải thích cho Hạ Cẩn Chu: [Xin lỗi cậu nhé, anh ấy vừa hay đi qua, không để ý tôi đang gọi điện cho cậu.]
Cô nghĩ một lát, rồi bổ sung: [Tôi không gọi lại cho cậu nữa đâu, có chuyện gì đợi cậu về nước rồi gặp mặt nói sau nha, chúc cậu tốt nghiệp vui vẻ, mọi điều thuận lợi! /chúc mừng]
Tin nhắn vừa gửi đi, Tạ Kiến Hoài đã mang thuốc mỡ và tăm bông về tới nơi, anh trực tiếp nhét đồ vào tay Lâm Thính Vãn, rồi thuần thục xoay người, quay lưng về phía cô.
“Em bảo sẽ đích thân bôi cho anh bao giờ?” Cô lầm bầm nhỏ giọng, nhưng tay vẫn vặn nắp lọ thuốc mỡ.
Cô dùng tăm bông chấm thuốc, cẩn thận thoa lên những vết đỏ, thỉnh thoảng cô có lỡ tay mạnh một chút, nhưng anh vẫn im lặng không hé răng. Lâm Thính Vãn cố ý dùng đầu tăm bông chọc nhẹ vào vết hằn sâu nhất, anh vẫn không hề có phản ứng.
“Thật ra anh không đau chút nào đúng không?” Lâm Thính Vãn không kìm được nghi ngờ.
“Đau.” Tạ Kiến Hoài trả lời không chút do dự, giọng trầm thấp: “Sợ em sẽ giận hơn, nên anh nhịn.”
“……”
Bôi xong lưng và vai, Tạ Kiến Hoài tự nhiên xoay người lại, ra hiệu rằng trên ngực cũng có vài chỗ cần xử lý, Lâm Thính Vãn chỉ đành tiếp tục chấm thuốc mỡ, tỉ mỉ thoa lên những vết đỏ ở ngực anh.
Cô vô thức nhớ lại sự hỗn loạn vào sáng sớm, vết cào trên lưng là dấu vết để lại khi cô ôm chặt lấy anh lúc tình triều dâng, nhưng khi anh tăng thêm lực, cô không muốn bật ra tiếng, nên đã không nhịn được mà cắn vào vai anh.
Quá nhanh, quá hỗn loạn, mọi thứ đều nằm bên bờ vực mất kiểm soát, cô đã để lại trên vai và ngực anh những dấu răng sâu và vô số vết hôn.
Vết cào, vết hôn, dấu răng, đan xen chằng chịt trên da thịt, nhìn quả thực có phần khiến người ta giật mình.
Sau khi thuốc mỡ được thoa đều, Lâm Thính Vãn vô thức cúi người, nhẹ nhàng thổi một hơi lên làn da hơi lạnh.
Thuốc mỡ mát lạnh và hơi thở ấm áp đồng thời chạm vào da thịt, tạo thành một kích thích kỳ lạ, cơ thể Tạ Kiến Hoài lập tức căng cứng. Khi cô vừa lại gần, anh hơi ngửa người ra sau, giọng nói trầm thấp nhưng đầy kiềm chế: “Vãn Vãn, đừng thổi.”
Lâm Thính Vãn đâu có cố ý, với cả thổi vào vết thương của anh thì làm sao chứ, chỉ giúp anh đỡ đau thôi, chẳng lẽ lại khiến anh đau hơn à?
“Anh đừng cử động linh tinh.” Lâm Thính Vãn cầm tăm bông chấm lên, lẩm bẩm: “Được em thổi cho là phúc khí của anh đấy, có thể giảm đau.”
“Chỉ là thổi hơi thôi, không thể cầm đau được.”
Tạ Kiến Hoài dứt khoát không né tránh nữa, anh nghiêng người về phía trước, đưa lồng ngực lại gần trước mắt cô hơn, giọng nói trầm thấp mang theo sự dụ dỗ: “Em hôn một cái xem sao.”
Lâm Thính Vãn quay mặt đi, vặn chặt nắp lọ thuốc mỡ, nói nhỏ: “Toàn là thuốc mỡ, em không thèm hôn.”
Giọng anh bình tĩnh, nhưng lại đầy ẩn ý: “Em có thể hôn xuống dưới.”
Lâm Thính Vãn liếc mắt nhìn anh, ánh mắt vô thức rơi xuống theo lời anh nói, cô nhìn kỹ những vết đỏ dày đặc trên lồng ngực, cuối cùng dừng lại ở nơi đỏ ửng nhưng không có vết thương.
Cô đột nhiên cúi người, hôn nhanh một cái bên phải, hôn xong thì chuẩn bị xuống giường chạy đi, nhưng vừa nhúc nhích đã bị Tạ Kiến Hoài kéo mạnh lại.
Anh vòng tay ôm lấy eo cô, vững vàng giữ cô lại trước người mình, giọng khàn đặc hỏi: “Hôn bên phải rồi, bên trái không hôn à?”
Lâm Thính Vãn đỏ mặt phản bác: “Anh nói là hôn thử một cái… chứ có bảo hôn hai cái đâu.”
“Được.” Anh khẽ đáp, ánh mắt nóng rực rơi xuống cổ áo ngủ của cô, yết hầu anh lên xuống, khi mở lời lần nữa, giọng đã khàn đến mức không còn ra hình thù gì: “Có qua có lại.”
Lời vừa dứt, đầu ngón tay anh đã móc lấy chiếc dây áo hai dây mỏng manh của váy ngủ, đường cong mềm mại lấp đầy lòng bàn tay anh. Anh cũng chỉ tập trung vào bên phải, không ngừng hôn và trêu chọc, lại cố ý tăng lực mút và cắn.
Lâm Thính Vãn không thể kiềm chế được mà phát ra những tiếng rên khe khẽ ngọt ngào, cô nhận thấy lòng bàn tay anh đang từ từ đi xuống, cô khẽ đẩy đầu anh ra: “Đừng, sẽ đau đấy…”
Một khi anh đã bắt đầu thì sẽ lại kéo dài đến tận sáng mai, cô hoàn toàn không dám có hy vọng là anh sẽ biết đủ mà dừng lại.
Từ đêm hôm kia đến sáng mai, đã là ngày thứ tư liên tiếp rồi, thuốc mỡ nào cũng chẳng có tác dụng nếu cứ liên tục như vậy.
“Không đâu.” Nụ hôn của anh cũng đang dịch chuyển dần xuống dưới, hơi thở nóng bỏng lướt qua da thịt cô, anh thì thầm: “Sẽ khiến em thoải mái.”
Hơi thở Lâm Thính Vãn nghẹn lại, đầu ngón tay vô thức siết chặt tấm ga trải giường dưới thân, môi anh mang theo hơi nóng quen thuộc, nhưng xúc cảm lại hoàn toàn khác biệt so với trước kia, mang đến từng đợt dây dưa xa lạ, khiến người ta tim đập loạn nhịp.
Trong không khí tràn ngập mùi bạc hà thanh mát của thuốc mỡ, hòa quyện với mùi hương hoa quả thoang thoảng trên người cô.
Ga trải giường bị vò đến nhăn nhúm, cơ thể cũng khẽ run lên, tiếng nước khe khẽ vang vọng trong phòng ngủ tĩnh lặng, như thể bị phóng đại lên vô số lần, rõ ràng đến mức khiến vành tai người ta nóng bừng.
Mãi rất lâu sau, Lâm Thính Vãn cuối cùng mới ổn định lại hơi thở, đôi mắt ngập nước, xuyên qua tầm nhìn mông lung, cô nhìn thấy mái tóc ngắn đen hơi rối bời của anh, không còn một chút vẻ tỉ mỉ như ngày thường.
Động tác nuốt nước bọt của anh rất rõ ràng, yết hầu cũng đang lên xuống, mang theo một vẻ quyến rũ khác biệt.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, cô có thể nhìn thấy anh khẽ mím đôi môi mỏng, phía trên phiếm lên ánh nước ẩm ướt, như thể vừa nếm được hương vị ngọt ngào.
“Anh sẽ không lừa dối em.” Giọng anh rất nhẹ, mang theo sự động tình vẫn chưa tan: “Rất thoải mái, đúng không?”
“……”
Lâm Thính Vãn không trả lời, cô quay mặt đi, hai bên má đã nóng bừng, anh cũng không ép cô phải hồi đáp, chỉ là cơ thể ấm áp lại phủ lên, bóng dáng cao lớn bao trùm lấy cô, rồi lại nói: “Anh nên thu lợi tức rồi.”
Cảnh tượng mất kiểm soát khi bị nâng đỡ rồi buông xuống đêm qua ngay lập tức ùa vào tâm trí, lúc đó cô còn đủ sức phối hợp với nhịp điệu của anh, nhưng giờ đây ngay cả việc trở mình cũng thấy tê dại.
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại, cúi đầu hôn lên các ngón tay, từ đầu ngón tay đến khớp ngón tay, đặt xuống những nụ hôn dày đặc và nóng bỏng, sau đó nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô dịch xuống dưới…
Váy ngủ và chân đều dính thuốc mỡ, hòa với cảm giác dính nhớp, Lâm Thính Vãn đi vào phòng tắm để rửa sạch lại.
Thay quần áo mới xong, cô đứng trước bồn rửa mặt, lại tỉ mỉ rửa tay thêm lần nữa, miệng lầm bầm nhỏ giọng: “Tay em là tay cầm máy ảnh cơ mà, chẳng biết nhanh nhẹn một chút, căn bản là không hề thông cảm cho em, mọi sức lực và thủ đoạn đều dồn hết lên người em, sao đã ba ngày rồi mà vẫn còn nhiều thế này… Đồ dối trá đạo mạo!”
Trong lúc đang rửa bọt xà phòng trên tay, móng tay vô tình lướt qua kẽ ngón, cảm giác châm chích nhẹ khiến cô nhìn kỹ lại.
Trước khi tổ chức đám cưới, Lâm Thính Vãn đã đặc biệt đi làm tóc và làm móng. Cô chọn bộ móng tay dài thon, màu tím nhạt loang màu, điểm xuyết thêm những chiếc nơ xinh xắn, cô rất vừa ý với bộ móng này.
Cô nhìn những chiếc móng được cắt tỉa cầu kỳ, rồi nghĩ đến những vết cào trên ngực và lưng Tạ Kiến Hoài, liền lấy chiếc bấm móng tay trong hộp đựng đồ ra, cắt đi phần đầu nhọn phía trước, từ từ mài cho tròn trịa.
Khi Lâm Thính Vãn bước ra, Tạ Kiến Hoài đã thay xong ga trải giường và chăn đệm mới. Cô không nhịn được nói: “Cứ thế này mãi, e rằng ga giường trong nhà cũng không đủ để thay nữa.”
Chỉ vỏn vẹn ba ngày mà họ đã thay bốn bộ.
“Ngày mai bảo quản gia mua thêm mười bộ nữa.” Anh mặc bộ đồ ngủ sạch sẽ mới thay, vỗ vỗ vào chỗ cạnh giường, khẽ nói: “Qua đây, ngủ thôi.”
Lâm Thính Vãn nghe thấy hai từ này cảm thấy chúng giờ đã biến thành động từ. Cô nằm xuống, tiện tay tắt đèn phòng ngủ.
Trong bóng tối, Tạ Kiến Hoài tự nhiên nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng xoa nắn trong lòng bàn tay. Khi đầu ngón tay chạm vào bộ móng đã được cắt tròn, anh khẽ giọng hỏi: “Em đã cắt móng tay rồi à?”
“Em làm thế để tiện cầm máy ảnh hơn, lúc nào cũng mọc dài lại được, anh đừng chọc em.” Lâm Thính Vãn hừ một tiếng.
“Ừ, không chọc.” Giọng anh toát lên vẻ vui vẻ, rồi lại hôn nhẹ lên đầu ngón tay cô.
Lâm Thính Vãn vốn nghĩ rằng giờ này mình không thể ngủ được, nhưng có lẽ vì tần suất vận động trong hai ngày qua quá thường xuyên, cô thực sự đã mệt mỏi rã rời, cơn buồn ngủ ập đến. Chẳng mấy chốc, cô đã thấy mình chìm vào cơn mơ màng.
Ngay khi cô nửa tỉnh nửa mê sắp ngủ, liền nghe thấy người đàn ông bên cạnh hỏi: “Nếu không bị anh cắt ngang, em định trả lời cậu ta thế nào?”
Cô phản ứng chậm nửa nhịp, rồi nhận ra anh đang nhắc đến câu hỏi cuối cùng của Hạ Cẩn Chu – “Là do gia đình sắp đặt đúng không? Hai người là liên hôn thương mại à?”
“Thì… cứ trả lời sự thật thôi.” Cô đáp lơ mơ, ý thức đã nửa mơ nửa tỉnh.
Họ đúng là do gia đình sắp đặt, và quả thực là liên hôn thương mại.
Tạ Kiến Hoài hiểu rất rõ, việc anh cố tình lên tiếng sau câu hỏi của Hạ Cẩn Chu là muốn cậu ta biết khó mà lui, cũng là không muốn nghe sự thật này từ chính miệng Lâm Thính Vãn.
Cuối cùng, anh vẫn không cam lòng hỏi ra, và câu trả lời quả nhiên như anh đã đoán, cô sẽ trả lời sự thật.
Đêm hôm đó Tạ Kiến Hoài bị mất ngủ, chỉ ngủ được vài tiếng, dựa vào đồng hồ sinh học nhiều năm nay nên anh tỉnh dậy tự nhiên. Anh xuống hồ bơi vài vòng, rồi đi tắm nước lạnh, mới miễn cưỡng trấn áp được sự bồn chồn trong lòng.
Thay xong quần áo trở lại phòng ngủ, anh lấy bốn cuốn album ảnh trên tủ đầu giường, ngồi trên ghế sofa mượn ánh sáng ban ngày để lật xem hai cuốn còn lại, là ảnh thời tiểu học và trung học của Lâm Thính Vãn.
Hình bóng Hạ Cẩn Chu xuất hiện trong những bức ảnh của hai thời kỳ này, tuy không nhiều, nhưng vài tấm ảnh chụp đứng cạnh nhau cũng đủ làm mắt anh thấy khó chịu.
Tạ Kiến Hoài chợt khép cuốn album lại, định đứng dậy ra ngoài hít thở không khí, thì thấy màn hình điện thoại hiển thị cuộc gọi đến từ trợ lý. Lo lắng làm ồn đến Lâm Thính Vãn, anh ngắt máy rồi nhắn tin: [Có chuyện gì?]
Trợ lý: [Tạ tổng, hôm nay anh phải đi làm rồi chứ ạ?]
Tạ Kiến Hoài: [Tôi có ba ngày nghỉ kết hôn.]
Trợ lý: [Hôm nay là ngày thứ tư rồi ạ. Ngày cưới của anh cũng được tính là một ngày.]
Tạ Kiến Hoài: [Tôi họp rồi.]
Trợ lý: [Khối lượng công việc một ngày của anh không chỉ là một cuộc họp.]
Tạ Kiến Hoài vốn định hôm nay sẽ ở nhà chăm sóc Lâm Thính Vãn thật chu đáo, nhưng vừa sáng sớm đã nhìn thấy ảnh cô chụp chung với Hạ Cẩn Chu khiến anh khó chịu trong lòng, nhận được tin nhắn trợ lý nhắc đi làm lại càng thêm bực bội.
Tạ Kiến Hoài: [Không có tôi thì công ty không vận hành được à?]
Trợ lý: [Thẳng thắn mà nói, đúng là như vậy ạ.]
Tạ Kiến Hoài: [……]
Sau khi hỏi cụ thể những việc cần giải quyết, Tạ Kiến Hoài cũng rõ mấy dự án này không thể trì hoãn, anh nhẹ nhàng cẩn thận rời khỏi phòng ngủ, nhưng khi đi đến cửa lại quay trở lại.
Anh thay bộ vest, không kịp dùng bữa sáng, dặn dò dì Triệu đừng làm ồn đánh thức Lâm Thính Vãn, phải chăm sóc cô thật tốt rồi mới ra khỏi nhà.
Lâm Thính Vãn ngủ đến chiều mới tỉnh, cô vươn vai một cách thoải mái, định xuống giường đi vệ sinh cá nhân thì nhìn thấy bốn cuốn album trên ghế sofa. Cô lấy làm lạ vì sao chúng lại ở đây, liền cầm lên định đặt lên bàn trang điểm, tiện tay cũng lật xem.
Cuốn đầu tiên thì bình thường, nhưng ba cuốn phía sau lại có những trang trắng, rõ ràng là thiếu ảnh ở giữa. Cô lật từng trang kiểm tra, cuối cùng cũng phát hiện ra quy luật.
Tất cả những tấm ảnh có Hạ Cẩn Chu, đều đã bị lấy đi hết.
Lâm Thính Vãn vệ sinh cá nhân xong, khi đang dùng bữa trưa tại bàn mới nghe dì Triệu nói, Tạ Kiến Hoài đã đến công ty làm việc từ sáng sớm.
Cô lấy điện thoại ra xem tin nhắn, anh cũng đã nhắn lại để giải thích: [Công việc đột xuất cần xử lý, hôm nay anh không thể ở bên em.]
Ngữ khí nghe có vẻ rất tiếc nuối kiểu — hôm nay không thể “làm” em.
Thế nhưng Lâm Thính Vãn lại cảm thấy rất hài lòng, Tạ Kiến Hoài đến công ty làm việc, yêu thích công việc, cuộc sống của cả hai mới có thể trở lại bình thường, bắt đầu quay về quỹ đạo sau ba ngày lệch hướng.
Nhưng chuyện anh lấy đi tập ảnh không thể làm như không biết, dù là của ai thì cũng không được, ít nhất không thể để cuốn album tự dưng trống ra hơn hai mươi trang.
Lâm Thính Vãn gửi tin nhắn qua: [Ảnh của em đâu?]
Tạ Kiến Hoài: [Anh lấy rồi, coi như là phần thưởng cho anh.]
Lâm Thính Vãn: [Phần thưởng?]
Tạ Kiến Hoài: [Ừ, vụ cá cược anh thắng rồi.]
Lâm Thính Vãn ngẩn người, chợt nhận ra đó là vụ cá cược gì. Hôm qua họ nhất thời đặt ra, nếu bài đăng mới đạt hơn một triệu lượt thích thì cô sẽ thưởng, ngược lại là bị phạt.
Vốn dĩ cô đã nắm chắc phần thắng, tự tin đến mức suýt quên mất chuyện này, nhưng không ngờ anh lại nói mình thắng?
Lâm Thính Vãn thậm chí không kịp ăn cơm nữa, cô đặt đũa xuống, mở nền tảng và thấy lượt xem đạt hơn hai mươi triệu, tim cô đập nhanh hơn. Cô run run tay nhấn vào, quả nhiên thấy một triệu hai trăm nghìn lượt thích.
“Trời ơi, Quan Âm Bồ Tát, sen Tiên Tử, Vương Mẫu Nương Nương, Chuẩn Đề Bồ Tát, Thiên Hậu Nương Nương hiển linh rồi!” Lâm Thính Vãn kinh ngạc niệm một tràng thần tiên, rồi mở khu vực bình luận để xem phản hồi của mọi người.
[Không phải chứ, cô có tận bốn cô phù dâu xinh đẹp thế này ư?]
[Trong chốc lát không biết nên nhìn cô nào trước, xinh đẹp đến mức hoa cả mắt.]
[Đã hiểu, ba yếu tố của nhiếp ảnh: người mẫu, người mẫu, người mẫu.]
[Hứa với tôi đi, nhiệm vụ tiếp theo của cô là chụp luân phiên từng người trong số họ được không?]
[…]
[Lời tác giả]: Vãn Vãn: Đàn ông mà, trả lời thật thì anh ấy lại không vui.