FREUD CỦA ANH – Chương 24
Editor: Team Phong Tâm
Beta: Phong Tâm
—
Chương 24 Muốn luôn được nghe thấy giọng nói của anh
Lời tỏ tình của cô, ngày qua ngày, càng lúc càng thẳng thắn, trực diện hơn.
Điều không nên nhất, chính là anh lại luôn dung túng cho cô, thậm chí càng ngày càng không còn giữ được giới hạn.
Thương Quân chúc cô ngủ ngon: “Không phải em mệt rồi sao? Nghỉ ngơi sớm đi.”
Sầm Tô đáp: “Không sao, anh muốn nói gì cứ nói, em sẽ cùng anh trò chuyện thêm vài phút nữa.”
Thương Quân bật cười, rõ ràng là chính cô muốn trò chuyện thêm, vậy mà lại đổ lỗi cho anh.
Anh khẽ nói: “Sao lại còn đổ lỗi lên người tôi?”
Nếu đổi thành Thương Uẩn muốn nói chuyện thêm với anh, câu trả lời nhận được chắc chắn là: “Cậu nghĩ anh rảnh lắm hả?”
Nhưng lúc này, người ở đầu dây bên kia là Sầm Tô, đến cả ngữ điệu của Thương Quân cũng mang theo vài phần cưng chiều và ý cười.
Sầm Tô cười rạng rỡ: “Vậy thì không đổ lỗi cho anh nữa, đổ lỗi cho em. Em chỉ muốn nói chuyện với anh như thế này, muốn luôn được nghe thấy giọng nói của anh, không muốn cúp máy, phải làm sao đây?”
Mặc dù đã quen với những lời tình tứ của cô, nhưng giây phút này, anh vẫn khó lòng giữ được sự bình tĩnh.
Biết làm sao bây giờ?
Thương Quân liếc nhìn đồng hồ đeo tay, vừa qua mười giờ một chút.
Thời điểm này không phải quá sớm, nhưng cũng chưa gọi là muộn.
Anh hỏi: “Chạy ngoài đường cả ngày, em không mệt sao?”
Sầm Tô: “Mệt chứ. Thế nên mới không muốn đọc sách nữa, muốn nói chuyện với anh.” Cô vừa nói vừa bước vào bếp: “Em còn chưa ăn cơm tối.”
Thương Quân: “Bữa tối lại là sữa chua?”
“Tối nay ăn mì gói, sữa chua hôm nay không khuyến mãi nên em không mua.”
“…”
Cô thường xuyên khiến người khác dở khóc dở cười.
Việc lớn thì không tính, việc nhỏ lại tính toán chi li.
Hai mươi vạn tiền chia tay đưa cho Giang Minh Kỳ, đủ cho cô ăn sữa chua bao nhiêu năm chứ?
Sầm Tô lấy một hộp mì ra khỏi tủ bếp, bật loa ngoài, điện thoại đặt lên bàn bếp, cô mở nắp mì và rót nước nóng.
“Bây giờ anh đang ở Hong Kong à?”
“Ừm.”
“Căn nhà của anh ở chỗ nào tại Hồng Kông? Trên núi sao?”
Thương Quân nói phải, rồi bổ sung: “Tối nay tôi ngủ lại chỗ Ngu Thệ Thương.”
Sầm Tô cầm điện thoại lên, bưng hộp mì ra ban công ngoài phòng ăn.
Chủ nhà đã thiết kế một quầy bar nhỏ đơn giản trên ban công, thích hợp cho vài người bạn tụ tập, đối diện chính là vịnh biển.
Cô ngồi lên chiếc ghế đẩu cao, đặt hộp mì lên quầy bar, dùng ngón tay đè mép nắp hộp lại.
“Vậy là ngày mai em cũng có cơ hội được chiêm ngưỡng căn biệt thự ở đường Vịnh Nước Sâu rồi, nên vẫn phải tạo thiện duyên thôi.”
Thương Quân: “Không cần, em chỉ cần quen một mình Thương Uẩn là đủ. Nó vì chuyện tình cảm của em, ai cũng mua chuộc, còn mua chuộc đến tận Hong Kong này.”
Sầm Tô bật cười, hóa ra việc Ngu Thệ Thương mời cô đến chơi là do Thương Uẩn nhờ vả.
Nhắc đến sếp cũ, cô lại không khỏi cảm thán, sau này sẽ không bao giờ gặp được một ông chủ nhiệt tình như vậy nữa.
Mì đã chín, cô mở nắp hộp.
Mùi thơm ngay lập tức lan tỏa khắp ban công.
Sầm Tô cầm điện thoại hỏi: “Tối nay anh có công việc bận rộn không?”
Trước đó nói “muốn luôn trò chuyện với anh” chỉ là một câu đùa, lẽ nào lại thật sự chiếm giữ anh không cho anh làm việc.
Thương Quân cũng như cô, không bao giờ để công việc bị chậm trễ.
Tối nay thì quả thật anh không bận.
Thương Quân nói: “Hôm nay không phải tăng ca.”
Anh tháo đồng hồ, đi ra ban công ngoài phòng ngủ chính. Trước mắt là một vùng biển xanh thẳm, ôm trọn những ngọn núi.
Dưới màn đêm, cảnh vật đặc biệt tĩnh mịch.
Ban công rộng rãi, được bố trí sofa, cây xanh tươi tốt, còn chu đáo đặt một chiếc máy chạy bộ.
Anh ngồi xuống sofa, vắt chéo chân, tựa lưng ra sau.
Đầu dây bên kia, truyền đến tiếng Sầm Tô húp mì khe khẽ.
Lẽ ra lúc lên lầu anh nên mang theo một ly rượu vang đỏ, để không đến nỗi phải ngồi không chẳng có gì làm trong khi cô đang ăn mì.
Thực ra, điều không nên hơn cả là, cô tùy tiện nói một câu “muốn luôn trò chuyện” mà anh lại đồng ý với cô.
Tối nay, trong phần bình luận của cô, anh đã tận mắt chứng kiến Giang Minh Kỳ từ một kẻ phong lưu bạc tình, tự cao tự đại ngày nào, giờ đây lại phải xuống nước chất vấn đối phương tại sao lại chặn mình.
Một bài học phản diện sống động ngay bên cạnh anh.
Sầm Tô ở đầu dây bên kia hỏi: “Sao anh không nói gì?”
Thương Quân chống tay lên trán, liền lên tiếng trò chuyện cùng cô: “Ăn mì khuya như vậy, không sợ khó tiêu sao?”
Sầm Tô: “Không đâu, em còn chẳng biết bao giờ mới đi ngủ, một phần đồ dùng gia đình hôm nay mua đã đến rồi, em phải sắp xếp xong mới ngủ được.”
Mấy năm thuê nhà ở Bắc Kinh, cô luôn dùng những gì có sẵn trong nhà, không bao giờ sắm sửa thêm.
Lần này là để bà ngoại quen thuộc hơn, có cảm giác như ở nhà, cô mới đặc biệt mua một vài món đồ bà ngoại yêu thích.
“À, ngày mai em đến nhà Ngu tổng làm khách, nên mang theo gì thì thích hợp ạ?”
“Tôi không phải đã nói với em rồi sao, không cần mang theo bất cứ thứ gì.”
“Vâng.” Sầm Tô không còn băn khoăn về chuyện này nữa, cô nói tiếp: “Em đã nghĩ suốt trên tàu điện ngầm, lần đầu đến nhà người ta làm khách thì nên mua gì.”
Thương Quân: “Chờ đến khi ông ấy lớn tuổi hơn một chút, em có thể mua một ít thực phẩm chức năng.”
“…”
Sầm Tô cười: “Anh cẩn thận không là bị Ngu tổng nghe thấy đấy.”
Ngu Thệ Thương năm nay bốn mươi sáu tuổi, vài tháng nữa là bốn mươi bảy. Những người ở độ tuổi này đa phần đều rất bận tâm khi bị người khác nói là lớn tuổi.
Cô từng xem nhiều tin đồn về gia đình họ Ngu trên mạng, cả tin đồn về bản thân Ngu tổng, rằng ông vẫn chưa kết hôn.
Tin đồn trên mạng chưa chắc đã chuẩn, lỡ đâu Ngu Thệ Thương đã bí mật kết hôn rồi.
Sầm Tô quyết định hỏi rõ trước: “Ngu tổng thật sự chưa kết hôn sao? Ngày mai ngoài hai người, còn có ai khác ở nhà ông ấy không?”
Thương Quân đáp: “Ông ấy không kết hôn.”
Ngu Thệ Thương cũng là người duy nhất trong số những người cùng thế hệ ở các gia tộc lớn tại Hong Kong chưa lập gia đình.
“Ngày mai chỉ có ba chúng ta dùng bữa, em không cần câu nệ.”
Không có người ngoài, Sầm Tô thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Ngày mai cô có thể thỏa sức chơi đùa với đám cún cưng ở nhà Ngu Thệ Thương rồi.
“Anh bận đi, em ăn mì xong sẽ đi dọn dẹp đồ đạc. Chúc anh ngủ ngon.”
Thương Quân nhìn lướt qua thời lượng cuộc gọi, chưa đầy nửa tiếng, anh còn tưởng cô sẽ trò chuyện đến hai ba giờ đồng hồ.
Sầm Tô đặt điện thoại xuống, ăn nốt mấy miếng mì còn lại, dọn dẹp quầy bar rồi bắt đầu sắp xếp những món đồ mới mua về.
Cô dọn dẹp đến mười một giờ kém mười lăm, tất cả đồ trang trí đã được đặt vào chỗ. Còn lại là những món đồ lớn, khi tháo lắp sẽ gây ra tiếng động lớn, nên cô quyết định để lại đến sáng ngày kia mới lắp đặt.
Tắm xong, Sầm Tô lại ngồi bên bệ cửa sổ phòng ngủ chính ngắm nhìn cảnh đêm thành phố thêm vài phút.
Tưởng rằng hôm nay mệt rã rời, về đến nhà là có thể lăn ra ngủ ngay.
Nhưng mệt thì mệt thật, lại cứ cảm thấy có điều gì đó chưa hoàn thành.
Cô cầm cuốn tiểu thuyết trên tủ đầu giường, lật đến trang kẹp thẻ đánh dấu, đọc tiếp chỗ dừng của hôm qua.
Chỉ đọc được hai trang, cô lại vô thức nghĩ đến Tinh Hải Tính Lực, nghĩ đến Khang Kính Tín.
Cô đăng nhập vào hộp thư điện tử, mở thư mà người vệ sĩ gửi cho cô mấy hôm trước. Trong đó là toàn bộ thông tin về Khang Kính Tín. Cô lướt qua vài công ty đứng tên Khang Kính Tín, sau đó xóa sạch bức thư điện tử.
Cô không biết Khang Kính Tín sau khi tái hôn có mấy đứa con, là con gái hay con trai.
Cũng không biết con ông ta bao nhiêu tuổi, đang đi học hay đã đi làm.
Bấy nhiêu năm qua, bà Sầm chưa bao giờ nhắc đến Khang Kính Tín, có lẽ bà thấy ánh mắt nhìn người của mình khi trẻ quá kém cỏi nên ngại không muốn nhắc đến.
Sáng hôm sau, tám giờ rưỡi, chiếc Bentley biển số hai vùng của Ngu Thệ Thương đúng giờ đỗ ở dưới lầu nhà cô.
Việc Ngu Thệ Thương chăm sóc cô chu đáo, việc gì cũng vẹn toàn như vậy, ngoài nhờ mặt mũi của Thương Quân ra, còn có công lao không nhỏ của Thương Uẩn.
Trên đường đến Hong Kong, Sầm Tô gửi tin nhắn cảm ơn Thương Uẩn một cách đặc biệt: [Hôm nay tôi được sang Hong Kong làm khách, cảm ơn Thương tổng.]
Rất nhanh, Thương Uẩn trả lời lại: [Không cần cảm ơn tôi, tôi có làm gì đâu, phải cảm ơn Ngu tổng ấy.]
Anh chưa bao giờ mua chuộc Ngu Thệ Thương để tác hợp cho anh trai và Sầm Tô. Chưa nói đến việc không thích hợp, Ngu Thệ Thương đâu phải là người dễ dàng thuyết phục. Nhưng anh cả không tin, Sầm Tô chắc chắn cũng sẽ không tin.
Chính anh cũng không rõ tại sao Ngu Thệ Thương lại giúp đỡ, có lẽ ông ấy cũng như anh, cảm thấy anh cả và Sầm Tô rất xứng đôi, bỏ lỡ thì thật đáng tiếc.
Khi Sầm Tô đến dinh thự ở Vịnh Nước Sâu, đám cún cưng đã được làm đẹp từ sớm đã về nhà, đang nô đùa rượt đuổi nhau trên bãi cỏ trong vườn, có vài con còn “đánh” nhau thành một nhóm.
Cô không kịp ngắm nhìn căn biệt thự tấc đất tấc vàng, mọi sự chú ý đều bị thu hút về phía bãi cỏ.
Giàu có, sở hữu căn nhà lớn như vậy, lại còn nuôi nhiều chó đến thế, cô không thể nghĩ ra chuyện gì có thể khiến Ngu Thệ Thương phải phiền lòng.
Trời đẹp, Thương Quân và Ngu Thệ Thương cũng đang ở trong vườn.
Sầm Tô xuống xe, bước về phía bàn trà của họ.
Thương Quân nhắc nhở bạn mình bằng giọng trầm: “Chuyện đã nói hôm qua, anh đừng có quên.”
Ngu Thệ Thương gọi to tên “Cục Bông”, bảo nó lại gần.
Cục Bông đang tranh giành quả bóng rất hăng say, làm ngơ trước tiếng gọi của Ngu Thệ Thương.
“Cục Bông?”
“Cục Bông.”
“Cục Bông!”
Đến tiếng thứ ba thay đổi giọng điệu, Cục Bông như một đứa trẻ tinh nghịch, thấy tình hình không ổn liền nhanh chóng chạy như bay về phía Ngu Thệ Thương.
Sầm Tô cũng vừa đến trước bàn trà. Trên bàn có trà hoa hồng cô tặng, và cả trà đen loại hảo hạng.
Ngu Thệ Thương bảo cô cứ tự nhiên, rồi nói về mình: “Dạo này tôi toàn uống trà hoa hồng.”
Sầm Tô thấy ly của Thương Quân là trà đen, cô cũng tự rót một ly, nói với Ngu Thệ Thương: “Tôi muốn thử trà đen do quản gia pha.”
Ngu Thệ Thương không cố ý giới thiệu Cục Bông với Sầm Tô, cứ coi như không biết cô thích chó mèo.
“Không ngờ Ngu tổng lại nuôi nhiều chó lớn đến thế.”
“Cũng không ít.”
Ngu Thệ Thương cười cười: “Nhưng không phải tất cả đều là tôi nuôi, tôi chỉ nuôi một con thôi, những con khác là của bên bố tôi. Ở chỗ tôi lâu rồi nên không đưa về nữa. Tính gộp lại thì cũng coi như là tôi nuôi.”
Sầm Tô cuối cùng không nhịn được, vươn tay vuốt ve chú chó Samoyed.
Nó như bước ra từ một bức tranh, toàn thân trắng muốt, mềm mại. Nó ngồi im đó, ngước đầu lên cười với cô.
Kiêu hãnh và đáng yêu.
Càng nhìn càng muốn ôm vào lòng mà xoa nắn.
“Đây có phải là con do chính Ngu tổng nuôi không ạ?”
“Đúng vậy.” Ngu Thệ Thương giới thiệu: “Nó tên là Cục Bông.”
Sầm Tô vốn nghĩ rằng, một người đàn ông lạnh lùng và mạnh mẽ như Ngu Thệ Thương sẽ thích chó Becgie Đức hơn.
Thế nên, những lời đánh giá bên ngoài thường không đúng sự thật.
Ngu Thệ Thương nói với Cục Bông: “Cô ấy tên là Sầm Tô, từ Thâm Quyến đến thăm mày.”
Cục Bông cũng chẳng hiểu gì, nhưng sau khi được Sầm Tô vuốt ve, nó nhiệt tình tiến lên, đưa chân trước ra muốn chơi với cô.
Sầm Tô trêu nó: “Nhóc đã đến Thâm Quyến chưa? Để chị dẫn nhóc đi Thâm Quyến chơi nhé?”
Ngu Thệ Thương giả vờ không biết chuyện gì, hỏi: “Cô cũng thích thú cưng à?”
“Vâng. Tôi thích nhất là Samoyed.”
Ngu Thệ Thương tiếp lời: “Nếu cô thích Cục Bông, có thể mang về nuôi một thời gian.”
Sầm Tô kinh ngạc và vô cùng cảm kích.
Thấy Ngu Thệ Thương không hề khách sáo kiểu giả dối, cô vội từ chối: “Tôi không biết chăm sóc thú cưng, không có kinh nghiệm, sẽ làm khổ Cục Bông mất.”
“Không biết nuôi cũng không sao, để dì giúp việc nhà tôi đi cùng. Dì ấy có tình cảm tốt với Cục Bông, vừa có thể chăm sóc người lại vừa chăm sóc tốt cho Cục Bông.” Ngu Thệ Thương cười nói: “Tuy nhiên, dì giúp việc nhà tôi không biết nấu ăn, cô phải thuê người khác nấu đấy.”
Dừng một chút, ông ấy chuyển hướng câu chuyện: “Chẳng phải bà ngoại của cô sắp đến Thâm Quyến sống một thời gian sao? Tôi có xem qua nghiên cứu, những người có vấn đề về tim mạch mà nuôi thú cưng có thể giảm tỷ lệ phát bệnh. Cụ thể nói thế nào tôi quên rồi, hình như thú cưng có thể giảm bớt sự cô đơn của người già, có lợi cho sức khỏe tim mạch. Dì giúp việc nhà tôi tuy không biết nấu ăn, nhưng về mặt chăm sóc y tế thì vô cùng chuyên nghiệp, rất khó tìm trên thị trường giúp việc gia đình.”
Sầm Tô: “…”
Không chỉ cho cô nuôi Samoyed, mà còn sắp xếp cả dì giúp việc một cách chu đáo.
Thương Uẩn vì muốn tác hợp cô và anh trai mình, lần này đã xuống máu thật rồi.
Ngu Thệ Thương: “Không giấu cô nữa, tôi biết cô thích Samoyed. Đã thích thì cứ mang về nuôi một thời gian. Đời người luôn có những chướng ngại, vượt qua là ổn thôi. Chờ bà ngoại cô phẫu thuật bình phục, cô gói chút tiền mừng cho dì giúp việc, rồi mua thêm đồ ăn vặt cho Cục Bông là được.”
Sầm Tô cảm kích nói: “Cảm ơn Ngu tổng.”
“Không phải đã nói là không cần khách sáo với tôi sao.” Ngu Thệ Thương lập tức dặn dò quản gia, sắp xếp người đi làm thủ tục liên quan đến việc thú cưng qua hải quan.
Dặn dò quản gia xong, ông ấy đứng dậy: “Hai người cứ nói chuyện đi, tôi đi nói với dì giúp việc một tiếng.”
Cứ coi như là cử dì giúp việc đi công tác nước ngoài đến Thâm Quyến, lương tăng gấp đôi.
Sau khi Ngu Thệ Thương đi xa, Sầm Tô ôm Cục Bông, quay sang Thương Quân: “Cảm ơn anh.”
“Cảm ơn tôi làm gì?”
Sầm Tô: “Anh và Thương Uẩn, mỗi người có một nửa công lao.” Cô nói về việc thuê người chăm sóc: “Tiểu Khâu đã giúp em liên hệ với mấy công ty giúp việc những vẫn chưa có người phù hợp, em đang lo lắng đây.” Vận quý nhân của cô đã giải quyết được vấn đề nan giải này giúp cô rồi.
Thương Quân thong thả nhấp một ngụm trà đen: “Thực ra không cần cảm ơn tôi. Ý định ban đầu của tôi, ngoài việc để Cục Bông bầu bạn với em, cũng muốn Cục Bông chia sẻ bớt một phần sự chú ý của em.”
Sầm Tô cong khóe môi: “Như vậy em sẽ không có nhiều thời gian tìm anh nữa, đúng không?”
Thương Quân thản nhiên gật đầu: “Đúng vậy.”
Anh lại hớp một ngụm trà: “Ít trò chuyện với em, tôi có thể kiếm được nhiều tiền hơn, nếu không, lấy đâu ra tiền mà mua vàng thỏi?”
Sầm Tô cười: “Anh còn tự tìm cớ cho mình nữa cơ.”
Cục Bông thấy cô không để ý đến nó, liền nhào thẳng vào lòng cô.
Cô xoa đầu Cục Bông, nghiêng mặt nói với anh: “Đợi anh đi công tác Thâm Quyến, anh phải dắt Cục Bông đi dạo cùng em, em sợ mình em không giữ được nó.”