FREUD CỦA ANH – Chương 17
Editor: Team Phong Tâm
Beta: Phong Tâm
—
Chương 17 Thương Quân, em thích anh
Lời nói này của Sầm Tô, thực chất đã không khác gì lời tỏ tình.
Thương Quân không hề lường trước được cuộc trò chuyện lại đột ngột rẽ sang hướng này.
Lúc này, hồi đáp cô thì không ổn.
Mà không hồi đáp cũng không xong.
Thật không hay nếu để không khí rơi vào bế tắc, anh vừa định tiếp lời vài câu thì thấy cô thở dài, rồi nói tiếp: “Chắc không có ai thảm hại hơn tôi, chưa kịp tỏ tình câu nào đã bị anh ‘tát’ cho một cái chết lặng.”
“…”
Thương Quân bật cười.
Ban nãy anh còn lo lắng nếu không tiếp lời, cô sẽ cảm thấy ngượng ngùng, xem ra anh đã lo thừa rồi.
Chuyện khiến cô bối rối, căn bản là không thể có.
Anh đáp: “Không tỏ tình cũng chẳng cần tiếc nuối, kết quả vẫn sẽ như thế thôi.”
Khóe mắt Sầm Tô vẫn luôn ánh lên ý cười, cô nhìn thẳng vào anh và hỏi: “Anh còn chưa nghe tôi tỏ tình, chưa biết tôi định nói gì, làm sao anh lại chắc chắn kết quả nhất định là như nhau?”
Thương Quân rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Anh cũng hiểu rõ, cục diện ngày hôm nay là do chính anh dung túng mà ra.
Ngoại trừ chuyện yêu đương, anh không đành lòng từ chối bất cứ yêu cầu nào của cô.
Và cho đến khoảnh khắc này, vẫn là vậy.
Hai người nhìn nhau.
Không khí xung quanh không có luồng sóng ngầm nào, chỉ có mùi nước hoa thoang thoảng từ người cô đang lan tỏa.
Thương Quân lên tiếng: “Vẫn xác định muốn tỏ tình với tôi ư?”
Sầm Tô hỏi ngược lại: “Anh không muốn thử với tôi sao? Yêu đương cũng là một bài học quan trọng trong đời người, tôi là học sinh xuất sắc của môn này, có kinh nghiệm rất phong phú.”
“…”
Thương Quân nhấc ly nước trên bàn lên.
Hiếm khi nào anh lại rơi vào thế bị động như thế này.
Ngừng một lát.
Anh mới hỏi: “Cả tỏ tình cũng đặc biệt có kinh nghiệm sao?”
“Chuyện đó thì chưa, đây là lần đầu tiên tôi tỏ tình với người khác.”
Thương Quân vừa lúc đưa ly nước lên môi, chưa nghĩ ra nên đáp lại thế nào, dứt khoát nhấp một ngụm nước trước.
Không khí đã được đẩy lên tới đây, nhân lúc món khai vị còn chưa được dọn ra, Sầm Tô quyết định chính thức tỏ bày lòng mình.
Khi anh đặt ly nước xuống và nhìn về phía cô, cô mở lời: “Thương Quân, em thích anh.”
“Từ cái nhìn đầu tiên khi thấy anh.”
Thương Quân không hề né tránh, thản nhiên đón nhận ánh mắt thẳng thắn của cô.
Một lời tình cảm trực tiếp và nồng nhiệt đến nhường này, dù là ai nghe cũng khó tránh khỏi rung động trong lòng.
Ngay cả người lạnh lùng như anh, cũng không ngoại lệ, không kiểm soát được nhịp tim đập dữ dội trong khoảnh khắc ấy.
Anh không ngắt lời, Sầm Tô tiếp tục: “Dù đã bị anh từ chối rồi, nhưng em vẫn trân trọng mỗi khoảnh khắc được ở bên anh.”
Cô không hề chuẩn bị trước lời nào trong đầu, nghĩ gì nói nấy.
“Thành ý của em thật sự không nhiều, nhưng em nguyện ý trao hết cho anh.”
Sự chân thành luôn là điều lay động lòng người.
Thương Quân vẫn giữ vẻ mặt bình thản như thường, nhưng ánh mắt đã khẽ lay động.
“Trong chuyện thích anh, em tự thấy mình cũng coi như là người bền lòng, đã thích từ năm ngoái đến tận bây giờ, và vẫn đang tiếp tục thích.”
“Không biết còn thích được bao lâu, nhưng chỉ cần em không quá bận, có lẽ em sẽ thích mãi thôi.” Cô nhấn mạnh: “Cái ‘mãi mãi’ này chắc chắn lớn hơn hoặc bằng 58 ngày.” Nói rồi, cô bật cười.
Thương Quân cũng mỉm cười.
Cô nói thật lòng, nói rõ ràng cho anh biết, tiền đề để cô có thể thích anh lâu dài là “không quá bận”.
Đối diện với lời tỏ tình nồng nhiệt như thế này của cô, nếu nói anh không có bất cứ suy nghĩ nào, đó là tự lừa mình dối người.
Nhưng hẹn hò với một mối tình có cái kết giống như Giang Minh Kỳ, thì cần gì phải làm.
Sầm Tô đã bày tỏ, coi như đã hoàn thành một tâm nguyện.
Cô không phải là người theo thuyết duy kết quả, tỏ tình là lựa chọn của bản thân, còn việc chấp nhận hay không là chuyện của người khác.
Người phục vụ mang ra rượu khai vị, hai ly Champagne, màu sắc vừa vặn giống như màu chiếc váy của cô.
Thương Quân nâng ly cụng với cô: “Cảm ơn.”
“Cảm ơn vì đã có một người theo đuổi chất lượng cao như em đây yêu thích ư?”
Thương Quân nuốt xuống ngụm rượu, gật đầu, rồi nói: “Đó là vinh hạnh của tôi.”
Sầm Tô mỉm cười duyên dáng, nâng ly đáp lại: “Của nhau.”
Cô kể về cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng đã mua mấy hôm trước, cô mới đọc được một phần nhỏ, nhưng đoạn mở đầu khá thú vị.
Hai người không hề trở nên ngượng nghịu hay khó xử vì lời tỏ tình của cô, mọi thứ diễn ra như thường lệ.
Cô hỏi anh: “Bình thường anh đọc sách là đọc bản cứng hay bản điện tử?”
Thương Quân: “Chỉ đọc sách giấy thôi.”
“Thói quen đọc sách này đã duy trì được bao nhiêu năm rồi?”
“Khoảng hai mươi năm.”
Hồi nhỏ anh đọc sách nhiều, một kỳ nghỉ hè có thể đọc đến mấy chục cuốn. Sau khi đi làm vì quá bận rộn, có lúc bận đến mức một tháng chỉ đọc được một, hai cuốn.
“Vậy nhà anh chắc là có cả một thư viện nhỏ rồi.”
“Không khoa trương đến thế, nhiều lắm cũng chỉ khoảng hai, ba ngàn cuốn.”
Đối với Sầm Tô, người chỉ có duy nhất một cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, hai, ba ngàn cuốn đã là con số khổng lồ.
Cô nói: “Đợi em đọc xong cuốn đang dở này, sẽ mua thêm vài cuốn nữa.”
Thương Quân nhìn cô một lát, sợ cô cũng giống như Thương Thấm, chỉ hứng thú ba phút, mua sách về lật vài trang rồi để đó bám bụi.
“Không vội.”
“Em muốn đọc sách gì? Có thể qua chỗ tôi chọn vài cuốn trước, đọc xong cứ trả lại cho tôi là được. Chắc chắn tự mình có thể kiên trì đọc, rồi hãy mua.”
Anh chủ động cho mượn sách, Sầm Tô không khỏi bất ngờ: “Đến chỗ anh chọn sách, có phiền anh không?”
Thương Quân đáp: “Tôi quen rồi.”
Sầm Tô bật cười, không còn khách sáo: “Anh đã nói thế, vậy nhất định phải làm phiền anh rồi.”
Quả nhiên tỏ tình vẫn có tác dụng, dù không thành, nhưng cũng khiến mối quan hệ giữa hai người tiến thêm một bước.
Thời gian chọn sách được định vào chiều thứ Bảy tuần sau, ngày cô rời đi. Hôm đó anh vừa hay được nghỉ.
Từ món khai vị, hai người không còn trò chuyện phiếm nữa, vừa thưởng thức ẩm thực, vừa lắng nghe đầu bếp trưởng nhiệt tình giới thiệu các món ăn.
Món tráng miệng cô muốn dùng Saint Honoré, đội ngũ đầu bếp trưởng cũng đáp ứng mong muốn của cô.
Dùng xong món tráng miệng, cả hai đều không thích cà phê nên chọn trà đen.
“Anh là người theo chủ nghĩa không kết hôn sao?” Sầm Tô tò mò nên hỏi thẳng.
“Không phải.”
Đã không phải là người không theo chủ nghĩa độc thân, mà lại cảm thấy yêu đương phiền phức, vậy chắc chắn là muốn chọn liên hôn rồi.
Sầm Tô nhấp trà: “Hôn nhân thương mại cũng có cái hay của nó, dù không chắc có tình cảm, nhưng môn đăng hộ đối, tam quan càng dễ hòa hợp. Đến lúc đó chắc em cũng không còn thích anh nữa, anh kết hôn em sẽ đến mừng cưới.”
“…”
Cô lúc nào cũng khiến người ta không thể đoán được lời mình nói sẽ kết thúc ở đâu.
Nếu không nhắc đến chuyện tình cảm, việc ở bên cô cũng là một điều rất thoải mái và thú vị.
Giờ đây anh đã hiểu, vì sao ngay cả Giang Minh Kỳ – người vốn dĩ chẳng bao giờ thật lòng – lại dành tình cảm cho cô.
Thương Quân nói: “Đến khi em không còn thích tôi nữa, em sẽ thấy việc đến mừng cưới tôi là một chuyện lãng phí tiền bạc.”
Sầm Tô lại bị chọc cười.
Điều này, cô đúng là chưa từng nghĩ tới.
Có lẽ vậy.
Đợi đến khi thật sự không còn thích, cô sẽ không thường xuyên nhớ đến anh nữa, cũng sẽ không còn nghĩ đến việc chỉ để ánh trăng chiếu rọi riêng anh, có khi đến việc ấn nút like trên vòng bạn bè cô cũng thấy là lãng phí pin điện thoại.
Giống như hồi nhỏ, cô luôn mong cha có một ngày sẽ đến thăm cô.
Sau này, dần dần cô cũng chẳng còn nhớ gì về người đàn ông đó nữa.
Uống xong trà đen, Thương Quân hỏi cô có muốn dùng thêm một chút rượu sau bữa ăn không.
Sầm Tô đặt tách trà xuống: “Không cần, em uống không nổi nữa.”
Bữa cơm chia tay tối nay, đã vượt xa sự mong đợi của Sầm Tô.
Thương Quân không chỉ cùng cô dùng bữa tối suốt ba tiếng rưỡi, mà cô còn được tỏ tình thêm một lần nữa ngay trước mặt anh.
Thậm chí còn có niềm vui bất ngờ, là có thể đến chỗ anh chọn những cuốn sách mình thích.
Đây là bữa ăn kéo dài nhất mà Thương Quân từng dùng. Trước đây, anh chưa từng nghĩ mình sẽ có đủ kiên nhẫn như vậy, dành ba tiếng rưỡi chỉ để cùng một người ăn cơm.
Anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Ngồi thêm nửa tiếng nữa không?”
Không uống rượu sau bữa ăn thì có thể ngồi thêm một lát, để cô sau này nghĩ lại sẽ không còn tiếc nuối, vì đã không ăn đủ bốn tiếng đồng hồ.
Sầm Tô đã thấy vô cùng thỏa mãn, nói không cần: “Anh về nhà còn phải xử lý công việc, không cần thiết phải ngồi không nửa tiếng.”
Rời khỏi nhà hàng, chỉ có chiếc Phantom đã đón cô đến đậu ở cửa.
Sầm Tô quay đầu hỏi: “Xe của anh đâu?”
Thương Quân hất cằm về phía chiếc Phantom: “Tôi cũng đi chiếc này.”
Hai người lên xe, chiếc xe vững vàng lăn bánh vào màn đêm.
Người bên cạnh lấy điện thoại ra, Sầm Tô liền không quấy rầy nữa, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm đường phố đang trôi nhanh.
Cảnh đêm ở Bắc Kinh khác với Thâm Quyến.
Nhưng cụ thể khác ở chỗ nào, cô cũng không nói rõ được.
Thương Quân không xem điện thoại suốt cả buổi tối, tin nhắn chưa đọc đã chất thành đống.
Hộp thoại đầu tiên nằm trên cùng đến từ em trai.
Thương Uẩn: [Sầm Tô tuần sau đi Thâm Quyến rồi, không có việc gì sẽ không quay lại nữa.]
Thương Quân trả lời: [Biết rồi.]
Thương Uẩn: [Mai anh ở nhà hay đến công ty?]
Thương Quân: [Có việc gì?]
Thương Uẩn: [Còn việc gì nữa? Nói chuyện thẳng thắn với anh một lần, nếu anh không nghe thì em cũng lười quản nữa, cũng đỡ phải khó xử với Giang Minh Kỳ. Cậu ta biết em giới thiệu anh cho Sầm Tô, nói em làm tổn thương sâu sắc trái tim cậu ta.]
Thương Quân: [Nếu là khuyên anh yêu đương, thì cậu không cần nói nữa.]
Thương Uẩn: [Đi thì vẫn phải đi, làm việc gì cũng cần có đầu có cuối. Dù không vì anh, em cũng cần phải có lời giải thích với Sầm Tô. Tuần sau cô ấy đi rồi, anh không biết sao?]
Thương Uẩn: [Anh, trước khi em đến, anh tự hỏi lòng mình trước đi, anh đối với Sầm Tô thật sự có thể thờ ơ được không? Có thể hay không, anh hãy cho em câu trả lời thật lòng.]
Thương Quân: [Nếu có thì sao?]
Thương Uẩn: [Có hay không, thì cách em khuyên anh ngày mai sẽ khác nhau thôi.]
Thương Quân: “…”
Anh không trả lời nữa, thoát khỏi hộp thoại, bắt đầu xử lý tin nhắn từ các nhóm công việc.
Gần đến khu chung cư Sầm Tô thuê, cô thu lại tầm mắt khỏi cửa sổ, nhìn người đàn ông bên cạnh.
Ánh sáng yếu ớt từ màn hình điện thoại chiếu lên khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng của anh, anh đang tập trung trả lời tin nhắn, không nhận ra cô đang nhìn mình.
Chỉ còn một tuần nữa là cô sẽ rời khỏi nơi mình đã sống vài năm, nhưng nghĩ đến việc trước ngày đi có thể đến chỗ anh chọn vài cuốn sách, sự đếm ngược không còn quá buồn bã nữa.
Xe dừng lại ổn định, Thương Quân ngẩng đầu khỏi màn hình điện thoại.
“Anh không cần xuống xe đâu.” Sầm Tô mặc áo khoác chỉnh tề, vẫy tay với anh, “Hẹn gặp anh vào tuần sau.” Cô cầm túi xách, mở cửa bước xuống.
Cô đi vào cửa khu, chiếc xe quay đầu rời đi.
Vừa mới lái được hơn mười mét, một chiếc xe thể thao lao tới đối diện.
Không đợi tài xế nhìn rõ kiểu xe, đối phương đã nháy đèn pha mạnh.
Giây tiếp theo, lại chuyển về đèn cốt.
Khi hai xe lướt qua nhau, đối phương từ từ đạp phanh, hạ cửa kính xe.
Nhìn rõ là Giang Minh Kỳ, Thương Quân cũng hạ cửa kính sau.
Gặp Thương Quân dưới nhà Sầm Tô lúc hơn mười giờ tối, Giang Minh Kỳ đột nhiên không chắc chắn về mối quan hệ hiện tại của hai người họ.
“Tình hình gì đây? Hình như tôi đến không đúng lúc rồi.”
Thương Quân: “Tiễn Sầm Tô, tiện đường đưa cô ấy về.”
Không ở bên nhau là tốt rồi.
Nửa tiếng trước, Giang Minh Kỳ vừa nghe nói Sầm Tô sẽ đến Thâm Quyến phát triển, sau này không quay lại nữa.
Khoảnh khắc đó, cậu ta đã sững người.
Khi ván bài chưa tan, cậu ta đã rời đi trước, mua đồ ăn đêm rồi đi thẳng đến đây.
“Không làm chậm trễ việc anh về nhà đâu.” Cậu ta chỉ lên lầu, “Tôi mang một phần đồ ăn đêm cho Sầm Tô, phải ăn lúc còn nóng mới ngon.”
Thương Quân khẽ gật đầu không rõ ràng, chiếc xe thể thao lái qua, anh đóng cửa xe lại.
Bên trong xe tối mờ, tài xế không nhìn rõ vẻ mặt của Thương Quân qua gương chiếu hậu, nhất thời không biết nên dừng lại hay nên đi.
Chiếc Phantom lại tiếp tục đi thêm hơn mười mét, chỉ nghe thấy từ hàng ghế sau truyền đến: “Tấp vào lề.”
Lúc này, trên lầu.
Sầm Tô vừa cởi áo khoác ngoài, đang chuẩn bị đi tắm thì chuông cửa vang lên.
Phản ứng đầu tiên của cô là đã làm rơi thứ gì đó trên xe và tài xế mang lên giúp.
Căn nhà thuê không lớn, Sầm Tô vội vàng với lấy áo khoác ngoài khoác vào, bước nhanh đi ra cửa.
“Đến ngay đây.”
Trước khi mở cửa, cô ghé mắt nhìn qua mắt mèo.
Người đến không phải là tài xế mà là Giang Minh Kỳ, người đã lâu không gặp.
Đôi mắt hoa đào kia vẫn đa tình, mà cũng bạc tình như xưa.
Cậu ta biết cô đang ở sau cánh cửa.
“Nhìn lâu thế rồi, vẫn chưa nhận ra à?”
Vừa dứt lời, cánh cửa từ bên trong được đẩy ra.
Sầm Tô khoanh tay dựa vào khung cửa: “Đã muộn thế này rồi, sao anh lại đến đây?”
“Vừa nghe Thương Uẩn nói em nghỉ việc để đến Thâm Quyến, chắc chắn em sẽ không muốn ăn bữa cơm chia tay cùng tôi.” Giang Minh Kỳ đưa hộp đồ ngọt trong tay ra, “Món em thích ăn nhất, chút lòng thành.”
“Cảm ơn.” Sầm Tô đón lấy.
Giang Minh Kỳ nhìn thấy thái độ của cô, biết là cô không có ý định mời cậu ta vào nhà.
“Muốn nói chuyện với em vài câu, không mời tôi vào nhà uống cốc nước à?”
Sầm Tô đáp dứt khoát: “Không. Nhà tôi, ngoài bạn trai tôi ra, tất cả những người khác giới đều không được vào.”
“Từ xa xôi mang đồ ăn đêm đến cho em, đến một ngụm nước cũng không cho uống sao?”
“Đợi chút.”
Sầm Tô quay người vào trong, tiện tay đóng cửa lại.
Khoảng chừng một phút sau, cô xách ra một chiếc ghế đẩu nhỏ, cùng một cốc nước.
Giang Minh Kỳ nhìn chiếc ghế đẩu nhựa cao, bật cười vì tức.
Có chỗ ngồi vẫn tốt hơn không, cậu ta chỉ đành tự an ủi mình như vậy.
Thế là cậu ta ngồi ngoài cửa uống nước, Sầm Tô vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, khoanh tay khẽ dựa vào khung cửa.
Từ sau khi chia tay, hai người chưa từng gặp lại.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên khi Giang Minh Kỳ vừa thấy cô, cảm giác rung động vẫn như trước.
“Tôi đã gặp Thương Quân ở dưới lầu.”
Sầm Tô không hề bất ngờ, tính thời gian thì hai người họ quả thật sẽ gặp nhau.
“Sầm Tô, Thương Quân không hợp với em đâu. Đừng bàn đến chuyện thích hay không thích, anh ta không thể nào cúi đầu dỗ dành em được, hà cớ gì cứ nhất định phải là anh ta. Dưa ép chín sẽ không ngọt đâu.”
Sầm Tô: “Đấy là do quả dưa anh ép vốn dĩ đã không ngọt rồi. Quả dưa ngọt bé xíu, dù có ép cũng vẫn ngọt.”
Giang Minh Kỳ: “…”
Lý lẽ cùn hết sức.