FREUD CỦA ANH – Chương 06
Editor: Team Phong Tâm
Beta: Phong Tâm
—
Chương 06 Chưa tới hai tháng, cô ấy sẽ chán anh ngay thôi
Mãi đến tận thứ Sáu, toàn bộ công việc mới chính thức được bàn giao xong.
Khoảnh khắc rảnh rỗi vừa tới, lòng Sầm Tô chợt thấy trống trải lạ thường.
Từ khi trưởng thành đến giờ, đối với bất cứ chuyện gì hay bất cứ người nào, cô chưa từng vương vấn điều gì quá lâu – duy chỉ có Y tế Tân Vận là ngoại lệ.
Uống vài ngụm nước ấm, Sầm Tô đậy nắp cốc lại.
Trong cả văn phòng này, chỉ còn chiếc cốc ấy là của riêng cô, còn tất cả vật dụng cá nhân khác đã được cô mang về hết từ tối hôm qua.
Cô tựa lưng vào ghế, lặng lẽ nhìn quanh căn phòng làm việc trống trải mà thân thuộc. Sau này dù tới bất cứ công ty nào, e là cũng khó gặp lại một đội ngũ ăn ý đến vậy, càng khó gặp được một người sếp như Thương Uẩn.
Cô chỉ cho phép mình ngồi ngẩn ngơ hơn mười phút, rồi xách túi đứng dậy rời đi.
Vừa bước về phía thang máy, Sầm Tô vừa gửi tin nhắn báo cáo cho Thương Uẩn: [Thương Tổng, công việc đã bàn giao xong, chiều nay tôi sẽ không qua nữa.]
Lúc này, Thương Uẩn không ở khu công nghệ của Y tế Tân Vận, mà đang ở trụ sở tổng công ty..
[Được. Cô đã vất vả rồi.]
Anh nhìn màn hình điện thoại, trầm ngâm một lúc, rồi tìm số của Giang Minh Kỳ gọi qua.
Mãi một lúc sau bên kia mới nhấc máy, một giọng nói lười biếng truyền đến từ ống nghe: “Chuyện gì?”
Thương Uẩn đi thẳng vào vấn đề: “Trước đây cậu và Sầm Tô yêu nhau được… năm mươi tám ngày đúng không?”
“…”
Cũng thật là biết xoáy vào nỗi đau.
Giang Minh Kỳ đang dùng bữa trưa, miếng cá trong miệng anh ta bỗng chốc trở nên vô vị.
Điều anh ta quan tâm là: “Cô ấy lại đang yêu người khác lâu hơn cả với tôi à?”
“Không. Cậu vẫn là tên giữ kỷ lục lâu nhất.”
“…” Bị người ta nói với cái giọng mỉa mai ấy, Giang Minh Kỳ bật cười khổ.
Đầu dây bên kia tiếng gió ù ù, Thương Uẩn khó chịu: “Cậu tìm chỗ nào không có gió mà nghe điện thoại đi.”
“Tôi đang ở ngoài biển, bốn bề đều là gió.”
“… Cậu không thể vào phòng mà nghe à?”
Giang Minh Kỳ lười biếng không muốn di chuyển.
Thương Uẩn nhẫn nại: “Sao lại ra biển nữa rồi?”
“Tiền chia tay Sầm Tô đưa cho tôi vẫn chưa tiêu hết, tôi sang Úc nghỉ dưỡng.”
“…” Thương Uẩn không thể tin nổi: “Cậu thật sự nhận tiền chia tay của cô ấy sao?”
“Cô ấy dám đưa, tại sao tôi lại không dám nhận?”
Giang Minh Kỳ cười nhẹ rồi nói: “Dù sao thì, tiền ở đâu, tình yêu ở đó mà.” Anh ta đột ngột chuyển giọng: “Sao tự nhiên cậu lại hỏi về tôi và Sầm Tô?”
Thương Uẩn thật thà trả lời: “Cô ấy vừa để mắt tới một người, tôi định bụng giúp cô ấy mai mối.”
“Thương Uẩn, cậu nên sống có nhân tính chút đi, tuyệt đối đừng có mai mối! Tôi chẳng phải là ví dụ bi thảm bày ra trước mắt đó sao? Cái người phụ nữ đó, thật sự không có trái tim đâu.”
Ngày xưa lúc yêu nhau, Sầm Tô chỉ hứng thú với anh ta được chưa tới hai tuần. Sở dĩ chuyện tình có thể kéo dài gần hai tháng, là vì anh ta liên tục xuống nước, không muốn chia tay.
Thế nhưng cuối cùng cô vẫn lạnh lùng vô cảm, nhận dự án mới xong là dứt khoát chia tay, còn gửi cho anh ta hai trăm nghìn tệ gọi là “phí chia tay”.
Anh ta hỏi: “Sao em nhất định phải chia tay? Bận chỉ là cái cớ thôi đúng không?”
Cô bèn nói: “Bận là thật. Tôi không muốn vì chuyện riêng mà ảnh hưởng tiến độ dự án. Lúc bắt đầu, chẳng phải chúng ta đã nói rõ rồi sao, khi nào cảm thấy đối phương hết mới mẻ thì chia tay. Đừng nói với tôi là anh yêu tôi thật đấy nhé?”
Anh ta nhìn cô: “Nếu tôi thật sự động lòng rồi thì sao?”
Cô cười: “Xem ra anh vẫn còn rảnh rỗi lắm. Đi nhận thêm mấy dự án nữa đi.”
Trong chuyện tình cảm, cô thậm chí còn keo kiệt hơn cả anh ta. Chỉ nói về thích, tuyệt đối không bao giờ nói về yêu.
Còn về lý do tại sao người rời đi trước trong mỗi cuộc tình luôn là cô, cô đã nói thế này: “Tôi từng bị bỏ rơi một lần rồi, nên nhất định sẽ không bao giờ để ai bỏ rơi lần thứ hai nữa.”
Anh ta hỏi cô là tên người yêu cũ nào đã bỏ rơi cô.
Cô chỉ cười nói: “Ai nói nhất định phải là người yêu?”
Còn người đó là ai, từ đầu đến cuối cô đều không hề đề cập đến.
Sau khi chia tay với anh ta, cô vẫn luôn bận rộn với các dự án, giờ lại có ý định yêu đương, xem ra dự án đã kết thúc rồi.
Giang Minh Kỳ tò mò: “Cô ấy để mắt đến ai trong giới của chúng ta vậy?”
Thương Uẩn: “Chuyện còn chưa đâu vào đâu cả. Cứ tận hưởng kỳ nghỉ của cậu đi, đừng có tò mò quá.” Nói xong, anh dứt khoát cúp điện thoại.
Nếu không phải vì bất đắc dĩ, anh cũng chẳng muốn chạm vào vết thương cũ của Giang Minh Kỳ. Sầm Tô đã bàn giao xong công việc, thời gian cô ở lại Bắc Kinh chắc sẽ không còn dài, chuyện tác hợp phải mau chóng tiến hành thôi.
Hôm nay có cuộc họp cấp cao, anh trai cũng đang ở công ty.
Anh nhắn: [Anh đừng đi vội, em có chuyện muốn nói.]
Thương Quân: [Ngày nào cũng có chuyện!]
Thương Uẩn: [Nếu không phải vì tương lai của công ty, anh nghĩ em rảnh mà đi tìm anh chắc?]
Không nói thêm lời thừa thãi nào, anh xách tập tài liệu đã chuẩn bị sẵn từ trước, đi lên lầu.
Thương Quân đang xem bản đề xuất dự án, nghe tiếng mở cửa, biết ngay là ai, anh không thèm ngẩng đầu lên.
Thương Uẩn đóng cửa lại, mãi đến khi anh trải hết đống tài liệu ra, anh trai vẫn không lên tiếng. Anh tựa vào lưng ghế, nhìn đối phương một lúc lâu, vốn mong anh trai sẽ hỏi mình có chuyện gì, nhưng Thương Quân cứ như không nhìn thấy anh.
Không còn cách nào khác, anh đành mở lời: “Anh, giúp em một việc.”
Thương Quân đã đoán trước, cậu em này chẳng bao giờ đến tìm mình mà không có lý do. Nếu là chuyện công, đã phải nói ngay từ cuộc họp sáng nay rồi. Hơn nữa, gần đây em trai có vẻ khác thường. Anh kiên nhẫn hỏi: “Có việc gì?”
“Chuyện này liên quan đến Y tế Tân Vận, cũng liên quan đến anh.” Thương Uẩn dò hỏi, “Mấy năm trước em có ‘đào’ được một kỹ sư AI tên là Sầm Tô, anh còn nhớ chứ?”
Thương Quân đang chuyên tâm xem dự án, không hề nhấc mí mắt: “Không có ấn tượng.”
“Không có ấn tượng cũng chẳng sao. Sắp tới sẽ có cơ hội để hai người làm quen ngay thôi.” Trước khi đến, Thương Uẩn đã cân nhắc cách nào sẽ có khả năng thành công cao hơn: từ từ tác hợp họ, hay là thẳng thắn nói rõ sự việc.
Sau khi suy tính kỹ lưỡng, anh vẫn quyết định nói thẳng.
“Lần trước ở căn hộ của anh, em có nói rồi, kiểu nhân tài AI cao cấp mà em cần hiếm có đến mức nào. Em đã rất vất vả mới mời được Sầm Tô về —”
Thương Quân lật sang trang dự án tiếp theo, đồng thời ngắt lời em trai: “Nói vào trọng tâm đi.”
“Trọng tâm là, trong suốt thời gian làm dự án, Sầm Tô chịu áp lực rất lớn, giờ dự án kết thúc rồi, cô ấy muốn tìm một mối quan hệ để thư giãn.” Thương Uẩn lo anh trai sẽ mất đi sự tò mò ngay cả trước khi gặp mặt, nên đã cố ý giấu việc Sầm Tô có thiện cảm với anh. “Cô ấy có yêu cầu khá cao về nửa kia, nhưng lại ít tiếp xúc với người khác. Em nghĩ đi nghĩ lại, trong số những người mình quen, chỉ có anh là phù hợp nhất, hoàn toàn đáp ứng được tiêu chuẩn yêu đương của cô ấy.”
“Dù tính cách của anh không tốt lắm, nhưng nhân phẩm thì em khá yên tâm.”
“Vì lợi ích công ty, anh cứ ‘hy sinh’ bản thân một chút.”
“….”
Thương Quân cố gắng nhịn hết lần này đến lần khác, mới kiên nhẫn nghe hết cái lý lẽ vô lý của em trai mình.
Anh ngước mắt, liếc nhìn em trai: “Cậu có biết mình đang nói cái gì không!”
Thương Uẩn: “Đương nhiên em biết. Là anh không tin vào những gì mình vừa nghe thấy phải không?”
“…”
Thương Quân không có thời gian để nói chuyện tào lao, anh dùng cây bút máy trong tay chỉ về phía cửa, ra hiệu cho em trai có thể đi ra ngoài.
Thương Uẩn coi như không thấy, tự mình nói tiếp: “Em chủ động giới thiệu anh trai ruột cho cô ấy, đương nhiên là vì cô ấy xứng đáng. Không phải cứ người nào ‘nhắm’ trúng anh là em cũng vui vẻ đứng ra se duyên đâu. Em không có rảnh rỗi đến thế.”
Ngừng một lát, anh lại nói thêm: “Nếu anh không phải anh trai em, không có em đảm bảo nhân phẩm cho anh, thì Sầm Tô chưa chắc đã để mắt tới anh đâu.”
Thương Quân không ngờ mình còn bị ‘chọn tới chọn lui’ nữa.
Thương Uẩn: “Dù sao thì anh cũng đang độc thân, mà cô ấy vừa hay lại đang rảnh rỗi.”
Thương Quân lạnh nhạt hỏi ngược lại: “Cậu thấy anh rất rảnh rỗi à?”
“Yên tâm đi. Cô ấy không có thời gian để vướng bận với anh lâu đâu, nhiều nhất là hai tháng thôi.”
Thương Quân thoáng chốc không hiểu ra ý tứ của cậu em mình là gì.
Thương Uẩn giải thích: “Em hỏi qua rồi, những bạn trai trước đây của cô ấy chưa ai trụ được quá hai tháng, dài nhất là năm mươi tám ngày. Nếu anh thật sự yêu đương với cô ấy, chưa tới hai tháng cô ấy sẽ chán anh ngay thôi. Bị người ta đeo bám là chuyện chỉ xảy ra với cô ấy, không bao giờ xảy ra với anh.”
Thương Quân: “…”
Anh bị chính em trai mình hạ thấp đến mức chẳng còn gì để nói, cứ như thể anh sẽ là người sẽ đeo bám người ta không dứt vậy.
Thương Uẩn vốn định nói, đến tên Giang Minh Kỳ phong lưu kia bị đá đã hơn một năm rồi, mà giờ vẫn phải dùng tiền chia tay để đi ‘giải sầu’ khắp nơi, trong lòng còn đầy bất mãn.
Nhưng lại sợ ‘nói quá hóa dở’, làm anh trai sợ hãi, nên đành nuốt hết lời đã đến bên miệng.
“Sầm Tô cũng không phải là kiểu người thấy ai có tiền thì hẹn hò với người đó, năm ngoái có một ông chủ cùng ngành, dốc cả đống tiền theo đuổi, cô ấy còn chẳng thèm để mắt.”
“Nhân phẩm của cô ấy thì anh không cần phải lo, em không phải mới quen cô ấy ngày một ngày hai.”
“Còn về ngoại hình thì khỏi phải nói, đẹp đến mức có thể khiến anh phá lệ thật đấy.”
Thương Quân làm ngơ, không hề mảy may động lòng.
Cho đến nay, chưa có người phụ nữ nào khiến anh phải phá lệ cả.
“Cậu nói xong chưa?” Sự kiên nhẫn của anh đã gần như cạn kiệt.
Thương Uẩn đẩy tập tài liệu từ mặt bàn sang phía anh trai: “Đây là tất cả các dự án mà cô ấy tiếp quản kể từ khi đến Y tế Tân Vận.”
Thương Quân chỉ liếc nhìn, không hề mở ra xem.
Anh từ tốn nhắc lại cho em trai: “Anh nhớ mình đã nói với cậu rồi, chuyện se duyên này, không có lần sau đâu.”
Thương Uẩn: “Dù không nghĩ đến sự phát triển lâu dài của công ty, thì một cô gái xuất sắc như vậy, anh cũng nên cân nhắc thử chứ.”
“Cân nhắc cái gì?” Thương Quân chỉ thấy buồn cười, “Cân nhắc chuyện ở bên nhau chưa đầy hai tháng rồi bị đá à? Thương Uẩn, rốt cuộc là cậu có vấn đề hay anh có vấn đề?”
“Sầm Tô cô ấy…”
“Họ Sầm đúng không? Chữ Sầm trong ‘sơn kim Sầm’ à?” Thương Quân chợt nghĩ ra điều gì đó.
Thương Uẩn “ừm” một tiếng.
Họ Sầm không hiếm, nhưng nếu vừa đẹp, vừa làm trong giới của anh, lại là người dưới quyền em trai, thì đáp án trong đầu anh dần hiện rõ.
Không đợi em trai nói thêm lời vô ích, anh trả lại tập tài liệu, giọng điệu sắc lạnh: “Thương Uẩn, có những chuyện nên biết điểm dừng.”
Bị từ chối là điều đã nằm trong dự đoán, Thương Uẩn không hề nản lòng, hôm nay đã ‘lật bài ngửa’, cửa ải khó khăn nhất cuối cùng cũng đã vượt qua.
“Anh làm việc tiếp đi.” Anh biết điều mà dừng lại đúng lúc, mang theo tập tài liệu rời đi.
Thương Quân bị cái ý nghĩ hoang đường của em trai chọc tức, phải trấn tĩnh một lúc, rồi mới dặn thư ký gửi cho anh thông tin chi tiết về Sầm Tô của Y tế Tân Vận, tốt nhất là có kèm theo ảnh lúc làm việc.
Chưa đầy mười phút sau, thông tin cá nhân của Sầm Tô đã được gửi đến hộp thư của Thương Quân, bao gồm cả ảnh thẻ điện tử.
Anh đối chiếu số điện thoại, rồi mở ảnh ra, người con gái đã hỏi xin số của anh ở khách sạn Thâm Quyến hôm đó, ngoài cô ra thì còn có thể là ai khác được chứ.
Thương Quân mở WeChat, trước đó anh đã lưu tên “Sầm&cen” thành: Sầm Sầm
Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, anh vẫn giữ chừng mực: [Sầm Tô là chị em sinh đôi của cô à?]
Lúc ấy, Sầm Tô đang gọi video với bà ngoại, cho bà xem cảnh tuyết rơi trắng xóa ở Bắc Kinh.
Hải Thành không có mùa đông, càng chưa từng thấy tuyết..
Trò chuyện với bà ngoại hơn mười phút, sau khi kết thúc cuộc gọi video, cô mới thấy tin nhắn.
Cô đưa tay xoa xoa trán: [Anh đã điều tra ra cấp trên của tôi là ai rồi à?]
Thương Quân: [Nó tự động tìm đến tôi.]
“…”
Sầm Tô không ngờ Thương Uẩn lại dùng cách thức trực tiếp đến vậy, nhưng nghĩ lại, đối với người như Thương Quân, việc vòng vo ngược lại sẽ gây ra tác dụng phụ.
Sầm Tô lúc này mới trả lời câu hỏi trước đó của anh: [“Sầm Sầm” là tên gọi ở nhà của tôi.]
Thương Quân chợt nhớ ra, Sầm Tô quay lại là để làm thủ tục nghỉ việc, anh xác nhận lại: [Cô đã nghỉ việc rồi?]
Sầm Tô: [Vâng, tôi vừa bàn giao công việc xong trong sáng nay, anh không còn là ông chủ của tôi nữa.]
Thương Quân càng thấy khó hiểu hơn, cô đã nghỉ việc rồi, rốt cuộc em trai anh bị ‘chập mạch’ chỗ nào mà cứ khăng khăng muốn tác hợp họ.
[Nó liên tục cố tác hợp tôi với cô, rốt cuộc Thương Uẩn nghĩ gì vậy?]
Sầm Tô trêu chọc: [Có lẽ anh ấy không muốn anh bỏ lỡ một người tuyệt vời như tôi. Ai cũng bảo tôi là ‘người yêu chất lượng cao’ mà.]
Thương Quân bật cười bất lực: [‘Người yêu chất lượng cao’ mà mối tình không bao giờ dài quá năm mươi tám ngày sao?]
Sầm Tô cười: [Chuyện này anh cũng biết sao? Tôi chẳng còn chút riêng tư nào ở chỗ anh nữa rồi.]
Thương Quân nhân cơ hội này bày tỏ thái độ: [Thương Uẩn đã rất cố gắng tác hợp, nhưng chuyện yêu đương không nằm trong kế hoạch của tôi, xin lỗi cô. Cảm ơn cô đã cống hiến cho Y tế Tân Vận suốt những năm qua, nếu sau này có điều gì cần giúp đỡ, cứ việc mở lời.]
[Bất cứ chuyện gì cũng được à?]
[Bất cứ chuyện gì, trừ chuyện tình cảm.]
Sầm Tô: [Đợi tôi rời khỏi Bắc Kinh rồi, e rằng khó có dịp gặp lại. Là nhân viên từng có chút thành tích, không biết tôi có vinh hạnh được mời sếp tổng đi ăn một bữa chia tay không?]
Nếu là người khác, sau khi bị từ chối sẽ cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương, không muốn gặp lại đối phương nữa.
Nhưng cô lại coi như không có chuyện gì, hoàn toàn không để tâm.
Thương Quân không từ chối lời đề nghị dùng bữa chia tay của cô nữa: [Cô muốn đi ăn ở đâu?]
Sầm Tô không nghĩ ngợi nhiều: [Tôi muốn đến nhà hàng ẩm thực tư nhân mà lần đầu tiên tôi gặp anh.]