ĐÃ KẾT HÔN, ĐỪNG LÀM PHIỀN – Chương 06
Editor: Team Phong Tâm
Beta: Phong Tâm
—
Chương 6: Cô đi một mình à?
Trần Gia Nhất khẽ giật mình, không ngờ Thẩm Yến Tây lại nhắc đến chuyện này. Còn trong mắt Thẩm Yến Tây, sự sững sờ thoáng qua ấy của cô lại đồng nghĩa với sự thừa nhận.
Thẩm Yến Tây ngậm điếu thuốc, rít một hơi thật sâu. Chất nicotine ngấm vào phổi, tạm thời làm tê liệt thần kinh.
Giữa làn khói trắng mờ ảo, anh lạnh nhạt ngước mắt, “Chúc mừng.”
Trần Gia Nhất như bị đóng đinh tại chỗ. Cô không thể ngờ, có ngày họ lại trở thành những người trao nhau lời chúc mừng.
Có lẽ vì khói thuốc quá sặc, Thẩm Yến Tây không ngừng ho nhẹ, nhưng vẫn nhếch môi cười với cô, “Lúc tổ chức hôn lễ, nhớ mời tôi một chén rượu hỷ.”
Cái lạnh bất chợt tràn về Kinh Bắc vào dịp cuối tuần này.
Trần Gia Nhất cũng không chống chọi nổi đợt không khí lạnh đột ngột ấy, trưa chủ nhật quay lại trường, cô đã bị sốt.
Trong ký túc xá, các bạn cùng phòng khác vẫn chưa về, cô cuộn tròn trong chăn trên giường, dù đã uống thuốc hạ sốt, cả người cô vẫn lạnh run.
Định tìm một miếng túi sưởi để dán vào, nhưng cô phát hiện đã dùng hết sạch.
Một lát sau, Lâm Thiền đi giày cao gót trở về. Cách rèm giường, Trần Gia Nhất nghe thấy Lâm Thiền nhắc đến cái tên “Thẩm Yến Tây”.
“Thẩm Yến Tây là phương án số một của chúng ta, nếu mời được anh ấy, buổi văn nghệ chào tân sinh viên lần này mới thật sự ấn tượng,” Lâm Thiền đá đôi giày cao gót ra, “Anh ấy vừa mới kết thúc cuộc đua, nhanh nhất cũng phải tuần sau mới về. Đến lúc đó, tôi sẽ tự mình đi gặp anh ấy.”
Trong Giải đua San Marino Grand Prix vừa kết thúc, Thẩm Yến Tây đã thi đấu không tốt và chỉ giành được vị trí thứ bảy. Thất bại này khiến anh rớt thẳng khỏi vị trí đầu bảng tổng sắp điểm.
Không lâu sau cuộc đua, tin tức lá cải lan truyền, nói rằng Thẩm Yến Tây đã hẹn hò bí mật với một siêu mẫu lai mang quốc tịch Tây Ban Nha trước trận đấu. Các tờ báo hạng ba thêu dệt nên chuyện tình ái đầy màu sắc, còn kèm theo cả ảnh hai người dùng bữa tối cùng nhau.
Việc kiêng khem trước cuộc đua của các tay đua luôn là quan điểm phổ biến từ trước đến nay. Cộng thêm việc cô gái kia lại là một người mẫu quyến rũ với thân hình bốc lửa, vô số suy đoán nảy sinh, kéo theo đó là làn sóng chỉ trích dữ dội.
Trần Gia Nhất đọc được tin này trên diễn đàn của trường.
Trong bức ảnh, tại nhà hàng Pháp với ánh đèn vàng và ánh nến lung linh, người đàn ông tuấn tú ánh mắt ánh lên ý cười, cô gái tóc nâu đối diện mặc một chiếc váy ngắn cúp ngực. Vòng một nảy nở, kiêu hãnh trở thành điểm thu hút ánh nhìn nhất của cả bức ảnh.
Đầu óc lơ mơ, Trần Gia Nhất chợt nhớ lại mấy hôm trước ở phòng y tế của trường, khi bác sĩ bảo Thẩm Yến Tây nên tìm một cô bạn gái, anh đã nói: “Làm sao cô biết cháu không có bạn gái?”
Vậy ra, đây là bạn gái hiện tại của anh ấy sao?
Quả thực rất xinh đẹp, là kiểu người anh ấy sẽ thích.
Trần Gia Nhất nghĩ vậy, mí mắt càng lúc càng trĩu nặng.
Trong cơn nửa mơ nửa tỉnh, cô dường như quay trở lại mùa hè năm đó ở Vân Cảng, với tiếng ve kêu inh ỏi.
Thế giới là những bài tập không bao giờ giải hết và cả tiếng nói của Tống Nhạn Linh.
“Gia Nhất, mẹ đã chọn giúp con mấy trường đại học về mỹ thuật rồi.”
“Gia Nhất, mẹ đi Paris cùng con nhé.”
“Gia Nhất, mẹ thấy bức tranh này của con vẽ không đẹp.”
…
Buổi chiều hôm đó, cô đeo bảng vẽ đi ký họa. Tống Nhạn Linh đã giao bài tập cho cô từ ba tuần trước, nhưng cô không có cảm hứng, nên mãi vẫn chưa thể đặt bút.
Mãi đến khi thung lũng về chiều bị màn mưa giăng thành một màu xanh xám mờ ảo, cô mới giật mình nhận ra mình đã ngồi trong đình nghỉ trên núi, thẫn thờ suốt cả một buổi chiều, trong khi trên giấy vẽ, vẫn là một khoảng trắng trơn.
Không lâu sau, một tiếng vo ve vang vọng khắp thung lũng.
Một nhóm người cưỡi mô tô phóng qua con đường núi ẩm ướt, bánh xe cán qua vũng nước bắn lên tung tóe những tia nước cao nửa mét. Tiếng động cơ gầm rú vang vọng dữ dội trong thung lũng.
Người dẫn đầu là một chàng trai, dáng người thanh mảnh, cưỡi một chiếc mô tô phân khối lớn, màu đen và xanh lá tương phản. Gió núi lùa đầy vào chiếc áo sơ mi trắng, phồng lên như một cánh buồm. Anh bỏ xa những người bạn đồng hành lại phía sau.
Cho đến khi chiếc mô tô phân khối lớn, trông như một quái vật, phóng nhanh đến gần, ánh mắt anh lướt qua đình nghỉ rồi dường như nhận ra điều gì đó, ngay lập tức anh giảm tốc độ. Đội mô tô phía sau anh lần lượt dừng lại, phát ra tiếng phanh chói tai.
Chàng trai chống một chân xuống đất, tháo mũ bảo hiểm, để lộ khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt đen sáng ngời, ngang tàng, phóng khoáng.
Trần Gia Nhất ngây người, cô không ngờ anh sẽ dừng lại, càng không ngờ, anh lại bước về phía cô.
Sau tầng mây, ánh hoàng hôn sắp tắt lộ ra vài tia sáng vàng nhạt, nhuộm những hạt mưa xung quanh anh thành những sợi chỉ vàng mỏng manh. Đôi mắt sâu thẳm của anh cũng trở nên trong sáng hơn dưới màn mưa bụi.
“Cô đi một mình à?”
Giọng nói trầm thấp, rõ ràng, mang theo chút khàn khàn.
Cô siết chặt cây bút vẽ trong tay, không biết phải đáp lời ra sao, chỉ cảnh giác nhìn người đang đến gần.
Cô chưa từng gặp người như vậy, cứ như thể anh vừa xâm nhập vào cuộc sống của cô từ một thế giới khác, phá vỡ sự yên tĩnh của thung lũng này.
Khiến cô không kịp trở tay.
Trần Gia Nhất choàng tỉnh, trời đã sắp tối, người cô nhớp nháp, đầu óc vẫn còn mê man. Cô chống người dậy bước xuống giường, chuẩn bị đi tắm.
Dưới dòng nước ấm nóng của vòi sen, lỗ chân lông trên da được xoa dịu. Trần Gia Nhất lặng lẽ đứng dưới vòi hoa sen, nghĩ về những gì xảy ra trong mơ.
Tống Nhạn Linh là một họa sĩ thiên tài, bức tranh bà vẽ năm mười ba tuổi đã được bán với giá tám con số.
Nhưng là con gái của Tống Nhạn Linh, cô lại không thừa hưởng được thiên phú của mẹ mình.
Cảnh tượng cô nhớ nhất khi còn nhỏ là Tống Nhạn Linh nhìn những bức tranh của cô và lắc đầu thất vọng, “Gia Nhất, chúng ta phải luyện tập thêm.”
Từ năm ba tuổi luyện tập đến năm mười bảy tuổi, phần lớn cuộc đời cô đã trôi qua trong việc vẽ vời, nhưng vẫn chẳng có thành tựu gì.
Thế nhưng, tối hôm đó, cô không chỉ hoàn thành bài tập mẹ giao, mà còn vẽ được một tác phẩm khiến Tống Nhạn Linh vô cùng hài lòng.
Đó là lần đầu tiên, Tống Nhạn Linh bảo cô đặt tên cho tác phẩm.
Cô suy nghĩ rất lâu, nhưng hình ảnh đọng lại trong đầu lại là ánh sáng vàng mỏng manh phía sau lưng chàng trai khi anh bước về phía cô và đôi mắt trong sáng của anh.
Sau này, cô đặt tên cho bức tranh đó là: [Thùy Quang] – Ánh Sáng Rủ Xuống.
Và ngày hôm đó, cũng chính là lần đầu gặp gỡ giữa cô và Thẩm Yến Tây.
Tắm xong, Trần Gia Nhất thu dọn cặp sách, định đến thư viện tra cứu tài liệu. Việc thu thập tài liệu mà giáo sư Chung giao vẫn còn sót lại bước cuối cùng, cô không muốn kéo dài sang tuần sau nữa.
Khuôn viên trường vào buổi tối cuối tuần không có nhiều người, cái lạnh trong không khí vẫn chưa tan. Trần Gia Nhất cài cúc áo len ở cổ, xoa xoa hai lòng bàn tay.
Đầu vẫn còn rất choáng váng, quầng sáng từ đèn đường phía xa dần trở nên mờ nhạt, như thể đã được điều chỉnh tiêu cự.
Một chiếc sedan màu trắng đỗ bên vệ đường. Trần Gia Nhất chỉ cảm thấy tối sầm cả mắt, theo phản xạ đưa tay ra vịn vào. Trong ý thức cuối cùng, cô nghe thấy một giọng nam trẻ trung, sáng sủa và kích động phát ra từ trong xe:
“Ối! Xe của tôi còn chưa động đậy, cô đang giở trò ăn vạ đấy à!”
–
“Cô tỉnh rồi à?”
Giọng nói trẻ trung quen thuộc vang lên bên tai. Trần Gia Nhất mở mí mắt nặng trĩu ra, trong hơi thở toàn mùi thuốc khử trùng.
Thị lực mờ ảo dần trở nên rõ ràng hơn, trong tầm nhìn là trần nhà trắng toát, xa lạ.
Trần Gia Nhất từ từ quay đầu, thấy một cậu con trai lớn, có ngũ quan tinh tế, xinh xắn.
Đúng vậy, xinh xắn.
Nếu để tóc dài, thậm chí có thể lầm tưởng là con gái.
“Cậu là…” Trần Gia Nhất mở miệng, cổ họng đau buốt, giọng nói khàn đặc, thều thào.
“Chị đừng bận tâm tôi là ai vội, tên chị là Trần Gia Nhất đúng không?”
“Bố chị là Trần Diên Thanh, mẹ chị là Tống Nhạn Linh. Vị giáo sư già Trần Minh Huân, người nghiên cứu về tàu vũ trụ có người lái, là ông nội chị?”
“…” Trần Gia Nhất ngơ ngác gật đầu.
“Vậy thì không sai được rồi.” Cậu trai chắp hai tay lại, ánh mắt tràn đầy vẻ mừng rỡ, “Thì ra chị chính là chị dâu của tôi!”
Trần Gia Nhất: “?”
Cậu con trai tuấn tú như thế này, lẽ nào là người ngốc?
“Đây là bệnh viện, chị bị ngất cạnh xe của tôi nên tôi đưa chị đến đây. Chị đợi thêm lát nữa, tôi đã gọi điện cho anh trai tôi rồi, lát nữa anh ấy sẽ đến. Hai người…”
“Xin lỗi.” Trần Gia Nhất buộc phải lên tiếng ngắt lời cậu ta, “Cho tôi hỏi cậu là…”
“Tạ Gia Nhượng.”
Trần Gia Nhất khẽ cau mày, cô chưa từng nghe qua cái tên này.
“Anh trai cậu là…”
Bên ngoài cửa có tiếng động, có người đẩy cửa bước vào.
Đôi mắt và gương mặt quen thuộc đó, mới đây còn hiện về trong giấc mơ của cô.
Không phải anh đang ở San Marino sao?
“Anh Yến Tây.” Tạ Gia Nhượng quay đầu lại, “Chị dâu tỉnh rồi.”
Đầu óc Trần Gia Nhất nổ tung.
Đôi mắt Thẩm Yến Tây cũng khựng lại.
“Cậu gọi cô ấy là gì?” Thẩm Yến Tây nhìn Tạ Gia Nhượng, ánh mắt sâu hun hút.
“Chị dâu.” Tạ Gia Nhượng hơi dừng lại, “Em đã hỏi rõ rồi, không sai được.”
Thẩm Yến Tây lại quay sang nhìn Trần Gia Nhất, nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô. Mới xa nhau vài ngày, cô đã có thể tự làm khổ mình đến mức này, bản lĩnh cũng tăng lên đáng kể.
Tạ Gia Nhượng không bận tâm đến việc đáp lời Thẩm Yến Tây, cậu ta vô cùng tò mò về Trần Gia Nhất.
“Chị dâu, chị…”
Trần Gia Nhất: “Tôi không phải.”
Thẩm Yến Tây: “Vẫn chưa phải.”
Hai giọng nói chồng lên nhau, một khàn nhẹ, dịu dàng, một trầm ấm, lạnh nhạt.
Tạ Gia Nhượng có chút sững sờ.
Trần Gia Nhất theo bản năng nhìn về phía Thẩm Yến Tây. Bốn mắt chạm nhau. Cô lại nhớ đến những lời anh nói ngoài phòng y tế gần đây, rồi lặng lẽ quay mặt đi.
Cổ họng ngứa ngáy, Thẩm Yến Tây nghiêng đầu ho khan vài tiếng.
“Bác sĩ bảo anh ngoan ngoãn ở lại phòng theo dõi cơ mà, sao lại chạy sang đây nữa. Nếu anh còn thế, em sẽ gọi điện cho anh Minh đấy.”
Anh Minh là huấn luyện viên của Thẩm Yến Tây. Hiện tại, lời của huấn luyện viên là điều duy nhất Thẩm Yến Tây còn chịu nghe theo.
Tạ Gia Nhượng lầm bầm trong miệng, “Bảo anh nghỉ ngơi tử tế thì không chịu, cứ thích đi đi lại lại gây chuyện. Lần này nếu không phải anh Minh phát hiện sớm, em e là các báo lớn đăng không phải là tin tình ái của anh, mà là tin cáo phó rồi.”
Trần Gia Nhất giật mình, ánh mắt đột ngột đổ dồn về phía Thẩm Yến Tây.
Đã xảy ra chuyện gì?
“Chị dâu, tôi…”
“Đừng nói linh tinh.” Thẩm Yến Tây ngắt lời Tạ Gia Nhượng, “Đi xem gần đây có gì ăn không?”
Tạ Gia Nhượng cực kỳ không tình nguyện, chỉ vào mình, “Em đi á?”
“Thế cậu muốn để hai người bệnh chúng tôi đi à?”
“…”
Tạ Gia Nhượng không thể phản bác, đành phải ra ngoài mua bữa tối. Phòng bệnh cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.
Trời ngoài cửa sổ đã tối đen, Trần Gia Nhất nhìn điện thoại, đã chín rưỡi tối.
Cô nuốt khan, cổ họng khô rát, muốn uống nước.
Đang định chống người ngồi dậy khỏi giường, Thẩm Yến Tây đã bước đến.
“Nằm yên.”
Anh đứng trước tủ đầu giường, tìm thấy cốc nước trong túi của cô. Chiếc bình giữ nhiệt màu hồng, có dán một miếng sticker Hello Kitty.
Thẩm Yến Tây hơi nhướng mày.
Trần Gia Nhất: “…”
“Trong thư viện có nhiều người dùng cốc này, dán sticker để dễ phân biệt…” Nói được nửa chừng, Trần Gia Nhất im bặt. Cô theo phản xạ muốn giải thích rằng mình không hề trẻ con, nhưng rồi chợt nhận ra, thực ra không cần thiết phải giải thích.
Thẩm Yến Tây sẽ không muốn nghe.
“Khá dễ thương.”
“…”
Thẩm Yến Tây cúi người, phần tựa lưng của giường bệnh được từ từ nâng lên. Trần Gia Nhất nhận lấy bình giữ nhiệt, nhấp một ngụm làm ẩm cổ họng.
Hàng mi dài mềm rủ xuống, cô nhớ lại những tin tức và bức ảnh đã thấy trên diễn đàn trường.
“Tạ… Tạ Gia Nhượng, là em trai của anh à?”
Thẩm Yến Tây đút hai tay vào túi quần, không ngờ Trần Gia Nhất lại nhắc đến Tạ Gia Nhượng.
“Đại khái là vậy.”
Trần Gia Nhất mím môi, có vài điều nên nói rõ.
“Cách cậu ấy gọi tôi… không thích hợp.”
“Tôi biết.”
“Ừm… Anh đã có bạn gái rồi, chi bằng…”
“Gì cơ?”
Trần Gia Nhất nhìn miếng sticker trên bình giữ nhiệt, ánh mắt tập trung vào chiếc nơ của Kitty, “Anh đã có bạn gái rồi, thì vẫn nên nói rõ, nếu không… cô ấy sẽ hiểu lầm.”
Một câu cô lấy hết can đảm để nói ra, nhưng Thẩm Yến Tây lại im lặng một lúc lâu không đáp.
Trần Gia Nhất ngước mắt lên, bất ngờ chạm phải ánh nhìn săm soi của Thẩm Yến Tây.
Anh nhìn cô, ánh mắt không hề chớp, sâu thẳm, tĩnh lặng, như muốn soi thấu lòng người.
Trần Gia Nhất xưa nay không giỏi đối diện với ánh mắt như vậy. Cô vừa định đảo mắt đi thì nghe Thẩm Yến Tây hỏi: “Sao tôi lại không biết, tôi có bạn gái?”
Khi nói lời này, ngón tay cái của Thẩm Yến Tây trong túi quần nhẹ nhàng xoa xoa, cổ họng anh ngứa ran, rất muốn hút một điếu thuốc.
“Cái cô người mẫu kia…” Vừa thốt ra lời, Trần Gia Nhất biết mình đã lỡ lời, lập tức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngón tay thanh mảnh, trắng ngần miết lên chiếc bình giữ nhiệt.
Ánh mắt tĩnh lặng của Thẩm Yến Tây cứ thế dán chặt vào cô, đáy mắt sáng cuối cùng cũng hiện lên một chút ý cười.
“Lucía?”
Trần Gia Nhất vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi môi mềm mại màu hồng mím chặt, gương mặt nhỏ nhắn cũng dần căng thẳng.
Cô không hề muốn biết tên đối phương là gì.
Nếu anh muốn giải thích với bạn gái, hoàn toàn không cần nói với cô.
Nhưng rồi cô nghe thấy Thẩm Yến Tây cười nhẹ, một tiếng cười thoáng qua.
“Đúng là nên giải thích rõ, kẻo người ta hiểu lầm.”
Trần Gia Nhất đột ngột siết chặt chiếc cốc trong tay, “Tôi buồn ngủ rồi, tôi muốn…”
“Bố cô ấy là chú của tôi, em chắc chắn mối quan hệ như chúng tôi có thể hẹn hò?”
Trần Gia Nhất hoảng hốt kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Yến Tây.
Ánh mắt Thẩm Yến Tây gợn lên ý cười, “Đã xem tin tức về tôi à?”
Anh hỏi thẳng thừng, anh luôn là người như vậy, thích hay ghét đều không vòng vo, cũng không để lại đường lùi cho người khác.
Trần Gia Nhất không thể trả lời.
Thẩm Yến Tây lại bước thêm một bước, đứng sát mép giường.
Khoảng cách giữa họ đột ngột được rút ngắn, thân hình cao lớn của chàng trai phủ bóng xuống, bao trùm hoàn toàn lấy cô.
Trần Gia Nhất nín thở, ánh mắt Thẩm Yến Tây sâu hun hút, cô cảm thấy mình gần như không có lối thoát.
“Đã nghe nói những gì rồi?”
Trần Gia Nhất: “…”
Xung quanh tĩnh lặng, ngay cả thời gian dường như cũng ngừng trôi.
Trần Gia Nhất nhìn sâu vào mắt Thẩm Yến Tây, nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.
Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy mở, giọng nói rõ ràng của Tạ Gia Nhượng mang theo vẻ hớn hở.
“Chị dâu, anh trai, em… đến rồi đấy.”
Phía sau Tạ Gia Nhượng, còn có một người nữa đang bước vào.