ĐÃ KẾT HÔN, ĐỪNG LÀM PHIỀN – Chương 03

Editor: Team Phong Tâm
Beta: Phong Tâm

Chương 3: Em ôm chặt thế này, không thích hợp đâu nhỉ?

Bờ vai bị giữ chặt, Trần Gia Nhất hoàn toàn bị ghì vào một lồng ngực ấm áp và rắn chắc, mùi hương quen thuộc bao trùm, xộc thẳng vào cánh mũi.

Thẩm Yến Tây không nói không rằng, kéo cô xuống xe.

Đến khi Trần Gia Nhất hoàn hồn thì mũi chân đã chạm đất.

Ngơ ngác ngước mắt lên, đôi mắt ẩm ướt, mềm mại kia vẫn còn chút đờ đẫn.

Mái tóc ngắn của Thẩm Yến Tây đã ướt sũng, lông mày cau lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô. Anh cao hơn cô hẳn một cái đầu, dáng hình cao lớn phủ bóng xuống.

Trần Gia Nhất cảm thấy ánh mắt anh không mấy thân thiện, có vẻ hơi dữ dằn, nhưng cô lại không hiểu sao anh bỗng dưng lại cáu kỉnh như vậy.

“Đợi đã.”

Anh bỏ lại hai chữ, rồi quay lưng bước vào cơn mưa như trút nước, chiếc áo phông trên người lập tức ướt sũng.

Màn mưa ngăn cách hai người, Trần Gia Nhất nhìn theo bóng dáng cao ráo, thẳng tắp ấy bước vào cửa hàng tiện lợi cách đó không xa. Ánh đèn vàng của tiệm nhỏ làm dịu đi những đường nét góc cạnh, sâu sắc trên khuôn mặt chàng trai, tạo thành một bóng hình vừa sắc nét vừa rõ ràng.

Chỉ trong chốc lát, Thẩm Yến Tây bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, trên tay cầm thêm một chiếc ô dài và một túi mua sắm.

Ô đen được mở ra, Thẩm Yến Tây che ô, tiến về phía cô.

Chiếc áo phông trên người anh đã ướt đẫm, gần như dính sát vào da thịt, làm nổi bật tỉ lệ vai rộng eo thon một cách rõ rệt, quả nhiên là một “giá treo đồ” trời sinh.

Mãi cho đến khi đứng trước mặt cô, bóng hình cao lớn ấy lại một lần nữa bao trùm lấy cô, đồng thời cũng ngăn cách cô với trận mưa rào đêm nay.

Tán ô rộng lớn vững vàng che trên đỉnh đầu, các nan ô căng thẳng tắp.

Hai năm sau, họ lại một lần nữa đứng gần nhau đến thế.

Mái tóc Thẩm Yến Tây vẫn còn nhỏ nước, đôi mắt anh được mưa gột rửa trở nên đen láy, trong và sáng.

Trần Gia Nhất hơi e ngại khi đối diện với đôi mắt như vậy.

Ánh mắt dường như có thể thấu suốt mọi thứ, khiến cô không còn nơi nào để trốn tránh.

Lấy lại bình tĩnh, cô lảng tránh ánh mắt anh, Trần Gia Nhất nhìn thấy những thứ trong túi mua sắm: miếng dán giữ nhiệt và thuốc cốm cảm cúm.

Anh bị cảm rồi sao?

Một chùm ánh sáng mạnh đột ngột chiếu tới, Trần Gia Nhất theo bản năng nhắm mắt lại, Thẩm Yến Tây đã kịp giơ tay lên, ánh sáng chói lòa bị bàn tay to lớn của chàng trai che chắn.

Người bảo vệ lớn tuổi mặc áo mưa đi đến, trên tay cầm đèn pin.

“Các cháu là sinh viên trường Kinh Đại phải không? Chỗ này lát nữa phải đóng cửa sớm, kẻo các cháu bị ở trong đấy.”

“Vâng, bọn cháu đi ngay đây.”

Thẩm Yến Tây đáp lời, giọng nói mang theo ba phần hòa nhã.

Người bảo vệ lại liếc nhìn Trần Gia Nhất, thấy cô bé căng thẳng với khuôn mặt xinh xắn, không biểu cảm.

“Cô bé này, có giận dỗi người yêu thì cũng phải xem thời tiết chứ, mưa to thế này, mau về trường đi, kẻo bị cảm đấy.”

Trần Gia Nhất: “…”

“Cháu nhìn bạn trai cháu kìa, áo ướt hết cả rồi.”

Lời nói của người bảo vệ nhắc nhở Trần Gia Nhất, cô vội vàng cởi chiếc áo khoác đang mặc trên người.

“Không cần đâu.”

“Tôi… không lạnh.”

Sự đối đầu tĩnh lặng, Trần Gia Nhất có phần cố chấp ôm chặt chiếc áo khoác trong lòng. Thẩm Yến Tây cúi xuống nhìn cô chăm chú, anh biết cô gái này cố chấp đến mức nào, đôi khi sự ngốc nghếch còn lộ rõ trong tính cách thẳng thắn đó.

“Cầm lấy đi.”

Giọng nói chàng trai nhàn nhạt, anh đưa cán ô sang. Trần Gia Nhất không hiểu, thấy Thẩm Yến Tây nhướng mày với cô.

Cô đón lấy cán ô, cùng lúc đó, miếng dán giữ nhiệt và thuốc cảm cúm cũng được nhét vào tay cô.

Tuy nhiên, chiếc áo khoác trong lòng và túi vải bố lại bị rút đi.

Thẩm Yến Tây không mặc áo khoác vào.

“Anh…” Trần Gia Nhất nhìn Thẩm Yến Tây đặt chiếc túi vải bố vào chính giữa chiếc áo, ngón tay thon dài của chàng trai nhanh nhẹn quấn vài vòng, mấy cuốn sách đóng bằng chỉ kia đã được bọc lại gọn gàng và an toàn trong chiếc áo.

Chiếc áo khoác có giá trị năm con số lại được dùng để bọc sách.

“Thật ra không cần thiết đâu, đây chỉ là sách in lại thôi.” Trần Gia Nhất khẽ nói.

Dù cô nói như vậy, trong lòng vẫn thấy biết ơn. Cô yêu sách, đặc biệt là sách cổ, cô thà để bản thân bị ướt chứ không nỡ để những cuốn sách này bị hư hỏng.

Thẩm Yến Tây hiển nhiên không bận tâm đến chiếc áo khoác của mình, chỉ kiểm tra xem sách đã được bọc kỹ chưa, rồi mới ngước mắt nhìn cô.

“Sách in lại thì sẽ không khóc nhè sao?”

Một câu nói mà người ngoài nghe không hiểu, nhưng lại đột ngột kéo Trần Gia Nhất trở về hai năm trước.

Lúc đó, cô vừa kết thúc kỳ thi đại học, đã không nghe theo sự sắp đặt của mẹ, lén lút đăng ký vào khoa Lịch sử của Kinh Đại. Sợ mẹ phát hiện ra manh mối, cô nói dối là đi vẽ ký họa, nhưng thực chất cả ngày đều vùi mình trong tiệm sách cũ gần trường.

Vân Cảng là thành phố ven biển, mùa hè ẩm ướt và mưa nhiều.

Có lần cô mua được một cuốn sách cổ in lại từ tiệm sách cũ, vui mừng khôn xiết, nhưng trên đường về nhà lại gặp mưa bão bất ngờ, sách bị ướt, chữ bị nhòe đi quá nửa.

Khi Thẩm Yến Tây đến, cô đang chật vật đứng dưới mái hiên, vừa nhìn thấy anh, nước mắt đã bắt đầu không kiểm soát được mà rơi xuống.

“Thẩm Yến Tây, sách của em hỏng rồi.”

“Hỏng thì hỏng thôi.” Thiếu niên với ánh mắt phóng khoáng, dường như không hề bận tâm, chỉ cởi chiếc áo khoác trên người ra và khoác lên cho cô.

“Hết rồi, đây là cuốn cuối cùng.”

“Sẽ tìm cho em một cuốn khác.”

Tưởng rằng anh chỉ nói bâng quơ, nhưng tuần sau, cô lại nhận được một cuốn y hệt.

Mãi sau này, Trần Gia Nhất mới biết, cuốn sách cổ mà Thẩm Yến Tây tìm được là bản gốc.

Tâm trí quay trở lại, Trần Gia Nhất nhìn chàng trai trước mặt. Vì đứng gần, cô có thể thấy đôi mắt anh đang cụp xuống, trên hàng mi còn vương chút hơi nước mưa, khẽ rung động dưới ánh sáng gần đó.

So với hai năm trước, Thẩm Yến Tây ở tuổi hai mươi mốt đã rũ bỏ được một chút vẻ non nớt, giữa hai hàng lông mày có thêm vài phần trưởng thành và điềm đạm.

Cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc này khiến Trần Gia Nhất có chút bần thần, như thể thời gian đã xoay tròn giữa họ, đan xen quá khứ và hiện tại thành một bức tranh mờ ảo.

“Không trả ô cho tôi sao?”

Chàng trai đột ngột lên tiếng, giọng nói nhàn tản, cắt ngang dòng hồi ức của Trần Gia Nhất. Cô chưa kịp phản ứng, Thẩm Yến Tây đã cầm lại chiếc ô, đầu ngón tay chạm nhau, da thịt anh hơi lạnh.

Trần Gia Nhất sững lại, những ngón tay cô vô thức co lại.

“Tôi có thể mượn ô của anh một chút không…”

“Không thể.”

“…”

Như thể đã nhìn thấu tâm tư của cô, Thẩm Yến Tây nói thêm một câu: “Tôi vừa đi mua, đây là chiếc cuối cùng rồi.”

Trần Gia Nhất: “…”

Chú bảo vệ bên cạnh thỉnh thoảng lại nhìn về phía họ, nhíu mày, chắc đang thắc mắc sao hai người này còn chưa chịu đi.

Trần Gia Nhất hơi do dự: “Nhưng mà, chúng ta… không thân.”

Cô không biết nên định nghĩa mối quan hệ với anh là gì, tạm gọi là không thân đi. Dù sao thì hai năm nay, tuy học cùng một trường đại học, nhưng quả thật họ chưa hề gặp nhau một lần nào.

Và nếu cùng nhau che chung một chiếc ô như thế này đi về, với mức độ được quan tâm của Thẩm Yến Tây, có lẽ không cần đợi đến sáng mai, họ sẽ trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi của cả trường.

Xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa rơi tí tách.

Mãi lâu sau, vẫn là Thẩm Yến Tây mở lời trước: “Được thôi, vậy thì cùng nhau bị nhốt lại ở đây vậy.”

Trần Gia Nhất: “…”

Chú bảo vệ chợt nhìn sang, Trần Gia Nhất bỗng dưng nóng tai, khẽ đẩy nhẹ cánh tay Thẩm Yến Tây, một hành động hoàn toàn theo bản năng mà có lẽ chính cô cũng không nhận ra.

Thẩm Yến Tây cúi mắt nhìn những ngón tay trắng nõn của cô gái.

Ngày trước, khi cô không cho phép anh nói bậy, cô cũng thường khẽ đẩy anh như thế.

Yết hầu khẽ động, Thẩm Yến Tây hỏi: “Đi không?”

Trần Gia Nhất mím môi, lát sau miễn cưỡng gật đầu.

“Vậy anh có thể giúp tôi tìm một cửa hàng tiện lợi khác, tôi đi mua…”

“Tôi đang vội.”

“…”

Trong lúc còn đang chần chừ, Trần Gia Nhất đã hoàn toàn được Thẩm Yến Tây đưa vào dưới chiếc ô. Trong không gian chật hẹp, họ gần như dán sát vào nhau, hơi thở quấn quýt, Trần Gia Nhất theo bản năng lùi lại nửa bước nhỏ.

Mặt ô đột ngột nghiêng đi, che kín hoàn toàn cho cô, còn bờ vai Thẩm Yến Tây lại bị mưa làm ướt. Áo trên người anh đã ướt sũng, nếu cứ tiếp tục đứng dưới mưa như thế này, chắc chắn sẽ bị cảm lạnh. Trần Gia Nhất không còn làm bộ nữa, dưới ánh mắt của Thẩm Yến Tây, cô lại rụt rè xích lại gần anh hơn một chút.

Lần này, đến lượt Thẩm Yến Tây khẽ giữ khoảng cách giữa hai người: “Đừng để dính ướt áo.”

Anh một tay che ô, một tay xách sách, che chở cô dưới mái ô.

Phía sau vang lên tiếng cười vui vẻ của chú bảo vệ: “Cô bé, bảo bạn trai cháu về uống chút trà gừng, đừng để bị cảm nhé!”

Trần Gia Nhất: “…”

Tiếng mưa tí tách, không gian dưới ô vừa hẹp vừa yên tĩnh. Không ai cố tình nhường nhịn ai, nhưng bước chân của hai người lại ăn khớp đến lạ thường, cứ như thể họ đã đi cùng nhau nhiều lần rồi.

Đế giày giẫm trên mặt đất ẩm ướt phát ra tiếng động khẽ khàng, hòa vào sự tĩnh mịch của đêm khuya.

Một lúc sau, Trần Gia Nhất khẽ mở lời: “Lời của bác bảo vệ… nếu có gây phiền phức cho anh, tôi xin lỗi.”

“Câu nào?”

“…”

Có chiếc xe buýt chầm chậm chạy qua, hai người dừng lại ở ngã tư. Màn đêm sâu hun hút, hơi thở Thẩm Yến Tây ấm áp, nhưng giọng nói lại trầm thấp: “Uống một chén trà gừng, có gì mà phiền phức.”

Trần Gia Nhất: “…”

Anh dường như trời sinh đã có khả năng này, chỉ một câu nói thôi cũng đủ khiến người ta đỏ mặt tía tai.

Anh biết rõ cô nói không phải là chuyện trà gừng, mà là…

Trần Gia Nhất mím môi, chỉ nhìn chằm chằm mũi giày của mình, không chịu nói thêm lời nào nữa.

Ánh đèn đường hắt vệt sáng xuống mặt đất, in rõ bóng hai người đang sánh bước dưới ô. Khoảng cách gần như thế này căn bản không thể tránh được sự tiếp xúc, ống tay áo Thẩm Yến Tây thỉnh thoảng cọ qua cánh tay cô, mang đến hơi ấm khó nhận thấy; vạt váy của cô lại vô tình quấn lấy chiếc quần của anh trong lúc bước đi.

Có lẽ vì là tay đua xe, thân hình Thẩm Yến Tây không hề gầy gò. Trong tầm mắt, lớp vải ướt sũng phác họa đường nét cơ ngực, không quá đồ sộ nhưng lại ẩn chứa đầy sức mạnh.

Trần Gia Nhất vô thức quay đi, hàng mi thon dài khẽ run lên.

Phản ứng của cô quá rõ ràng, Thẩm Yến Tây cúi mắt, nhìn thấy vành tai cô gái ẩn trong mái tóc đen đã đỏ bừng.

Từ chỗ này đến cổng phía Nam Kinh Đại chỉ khoảng năm trăm mét, đi qua khu Trung tâm là đến ký túc xá nữ.

Vì trời mưa, khuôn viên trường lúc này hầu như không có người đi lại, chỉ thỉnh thoảng có xe chạy qua, cũng đều là người vội vã về nhà, căn bản sẽ không chú ý đến họ.

Trần Gia Nhất thấy lòng an tâm hơn một chút.

Có lẽ ông trời cũng không đành lòng để cô phải khó xử mãi trên đường, khi đi qua khu Trung tâm, mưa bỗng ngớt đi rất nhiều.

“Lát nữa đến ngã tư phía trước, tôi sẽ tự về. Cảm ơn anh…” Trần Gia Nhất khựng lại.

Dưới bóng cây không xa, một cặp đôi đang hôn nhau. Xung quanh quá yên tĩnh, thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng của hai người.

Trần Gia Nhất đột ngột quay mặt đi, má hơi nóng bừng. Thẩm Yến Tây hiển nhiên cũng nhìn thấy, ánh mắt lướt qua cặp đôi kia, rồi lại nhìn sang Trần Gia Nhất bên cạnh.

Vành tai trắng nõn của cô gái vẫn còn đỏ ửng, cô ấy vẫn dễ đỏ mặt hơn cả ngày trước.

Chỉ là một nụ hôn thôi mà, người ngày xưa suốt ngày quấn lấy anh để hôn…

Chuyện ngày xưa, không nên nghĩ đến.

Yết hầu Thẩm Yến Tây khẽ nuốt xuống, anh chuyển ánh mắt về phía trước, giọng nói điềm đạm: “Mưa tạnh rồi.”

Ngay khi lời anh vừa dứt, tiếng mưa xung quanh cũng trở nên thưa thớt, chỉ còn lại những giọt nước còn đọng trên lá cây thỉnh thoảng rơi xuống.

Trần Gia Nhất ngước lên, ánh đèn đường lờ mờ dần trở nên rõ ràng. Không khí thoang thoảng mùi ẩm ướt, hòa quyện với hương thơm thanh mát của lá cây, khiến người ta vô thức thả lỏng.

Cô nhớ ra câu mình chưa nói hết ban nãy.

“Tối nay… cảm ơn anh, lát nữa tôi tự về là được rồi.”

Khu ký túc xá khác với khu hồ, luôn có người ra vào.

Đôi mắt Thẩm Yến Tây điềm tĩnh, ánh nhìn anh dành cho cô cũng yên lặng.

Tối nay, mỗi câu nói của cô đều mang theo sự xa cách, cứ như thể cô và anh thực sự đã trở thành người xa lạ.

Khắp nơi đều là “không thân thiết”.

Mãi một lúc, Thẩm Yến Tây gật đầu: “Được.”

Nói rồi, anh thu ô lại.

Mưa rơi lách tách, đôi mày mắt thanh tú của chàng trai dường như bỗng sáng rõ, vẻ điển trai sắc sảo, đầy khí chất.

Ánh mắt anh nhìn cô cũng nặng trĩu.

Trần Gia Nhất né tránh ánh mắt anh, khẽ gật đầu, coi như lần nữa bày tỏ lòng cảm ơn.

“Sách của tôi…”

Lời vừa thốt ra, một bóng trắng vụt qua từ chỗ tối, một cục lông xù xì cọ qua cẳng chân trần của Trần Gia Nhất.

“Thẩm Yến Tây!”

Ba chữ thốt ra khỏi miệng, cứ như phản xạ bản năng của cơ thể, khi sợ hãi sẽ tìm kiếm sự tồn tại an toàn nhất.

Đến lúc Trần Gia Nhất hoàn hồn, cô đã nép vào lòng Thẩm Yến Tây, vòng tay ôm chặt lấy eo anh.

Và cánh tay Thẩm Yến Tây cũng vòng qua lưng cô, giữ chặt lấy cô.

Không rõ là ai đã chủ động trước.

Trong bụi cây, một chú mèo con trắng nhỏ, bộ lông bị ướt mưa, đang rụt rè nhìn họ.

Thẩm Yến Tây nới lỏng tay, cúi mắt nhìn cô gái vẫn đang dán chặt vào lòng mình.

Trần Gia Nhất dường như vẫn chưa kịp phản ứng, đứng yên bất động, hương thơm dịu dàng từ mái tóc mềm mại tràn vào hơi thở anh.

Chú mèo nhỏ trong bụi cây cảnh giác thò đầu ra, kêu “meo” một tiếng, giọng non nớt.

Hàng mi Trần Gia Nhất khẽ rung lên.

Ngay sau đó, giọng nói trầm thấp của chàng trai vang lên từ phía trên đầu:

“Chúng ta không thân.”

“Em ôm chặt thế này, không thích hợp đâu nhỉ?”

Tác giả có lời muốn nói: 

Mèo con trắng nhỏ: Ôm cái là thân ngay ấy mà 

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *