FREUD CỦA ANH – Chương 19

Editor: Team Phong Tâm
Beta: Phong Tâm

Chương 19 Nếu có người giữ em lại, em sẽ không đi nữa

Sau khi nói xong, Thương Uẩn nhìn đồng hồ, mới trôi qua chừng bốn mươi, năm mươi giây.

Anh đã nói chỉ khuyên một phút, tuyệt đối sẽ không quá giờ.

Việc tác hợp thế này cần phải có chiến thuật.

Trên bàn ăn không có món nào hợp khẩu vị, anh cầm bát đũa lên, miễn cưỡng ăn vài miếng.

Thương Quân luôn bị những lời lẽ vô lý của em trai làm mới lại nhận thức.

Anh nhấc điện thoại, bảo quản gia gửi số điện thoại của người phụ trách quản lý khu chung cư.

Quản gia gọi điện đến: “Có chuyện gì anh cứ dặn dò tôi, tôi sẽ liên hệ với ban quản lý xử lý.”

Thương Quân nói: “Tôi sẽ tự mình liên hệ với ban quản lý.” Rất nhanh, quản gia gửi số điện thoại đến.

Thương Uẩn đột ngột ngẩng đầu, chặn anh trai đang định gọi điện.

Anh ra tay trước: “Anh muốn bảo ban quản lý xóa thông tin vân tay của em phải không? Nếu đúng vậy, không cần gọi nữa. Khi nãy lúc lên lầu em đã thông báo cho họ, xóa bỏ triệt để thông tin của em khỏi hệ thống cửa. Đã bị làm cho đau lòng rồi, em cần gì phải quay lại nữa.”

Thương Quân: “…”

Anh đặt điện thoại xuống.

Thương Uẩn nhìn phản ứng của anh trai liền biết, anh đã đoán đúng rồi, quả nhiên là thông báo cho ban quản lý xóa vân tay, không cho phép anh đến đây trong thời gian tới.

Thực ra, anh không hề thật sự yêu cầu ban quản lý xóa thông tin của mình, vừa nãy chỉ là tình thế cấp bách phải ứng biến.

Sống chung hai, ba mươi năm, anh trai biết rất rõ cái tính cách trời ơi đất hỡi của anh.

Tương tự, anh cũng hiểu rõ tính tình của anh trai mình.

Vì vậy, mỗi lần đều phải đấu trí như thế này, đoán rồi lại đoán.

Thắng thua mỗi bên một nửa.

Lần này, anh đã thắng.

Thực ra, dù có bị xóa thật cũng không ảnh hưởng đến tình cảm anh em họ.

Bởi vì chuyện bị xóa không phải là lần đầu.

Khác biệt duy nhất là, trước đây đều là quản gia thông báo cho người phụ trách ban quản lý.

Còn lần này, anh trai muốn tự mình gọi điện.

“Chỉ mình anh thấy em chướng mắt thôi. Anh có biết không…”

Thương Quân ngắt lời: “Biết có đứa em như cậu là phúc phần của tôi, bao nhiêu người cầu còn không được, đúng không? Cậu đi hỏi khắp giới xem, ai muốn cái phúc phần này, tôi còn tặng thêm tiền để gửi đi nữa đấy.”

“…”

Thương Uẩn tức đến bật cười.

Thương Quân ra hiệu: “Ăn cơm đi.” Anh muốn được yên tĩnh một lát.

Thương Uẩn lúc này mới để ý đến chiếc cốc sứ trên bàn ăn, cả màu sắc lẫn chất liệu đều không giống loại cốc mà anh trai vẫn dùng.

Nhưng còn một khả năng khác, chiếc cốc trông có vẻ “thô kệch” này, thực ra lại là một tác phẩm nghệ thuật độc bản của một nghệ nhân nào đó.

Anh vươn tay dài, xoay mặt chính của chiếc cốc, định xem có ký hiệu của nghệ nhân hay không, lại bất ngờ nhìn thấy logo của một thương hiệu sữa chua…

Thì ra là chiếc cốc được tặng kèm khi mua sữa chua.

Nếu anh không nhớ nhầm, Sầm Tô thích nhất loại sữa chua của nhãn hiệu này. Có lần, anh tham gia cuộc họp thảo luận của nhóm nghiên cứu, vì tan họp quá muộn, cô đã phát cho mỗi người hai hộp lót dạ.

Thương Uẩn quyết định thăm dò anh trai một chút: “Chiếc cốc này khá đẹp, em lấy đến văn phòng dùng nhé.”

Thương Quân liếc mắt đã nhìn thấu ý đồ của em trai, dứt khoát dùng chiêu lùi một bước để tiến hai bước, quay người nói với dì ở đảo bếp: “Dì ơi, tìm một cái hộp đựng chiếc cốc sứ này lại, đưa cho Thương Uẩn mang đi. Cà phê hạt của nó để ở đây cũng gói lại luôn, nó sẽ không có thời gian qua đây trong một hai năm tới đâu.”

“…”

Cũng không đến mức một hai năm không được đến chứ.

Thương Uẩn thấy anh trai không hề có chút luyến tiếc nào với chiếc cốc, lập tức mất hứng thú thăm dò.

Cho đến khi ăn sáng xong và rời đi, anh không hề nhắc nửa lời liên quan đến Sầm Tô.

Lúc đi, anh chỉ mang theo cà phê hạt của mình, không lấy chiếc cốc.

Thương Quân cầm chiếc cốc sứ lên ngắm nghía, hôm nào Thương Thấm qua đây, thấy em gái chắc chắn sẽ phản ứng giống hệt Thương Uẩn, lại muốn thăm dò bằng cách “mang” chiếc cốc đi.

Anh bảo dì giúp việc khử trùng và sấy khô chiếc cốc, rồi cất vào tủ rượu.

Dì nhìn quanh chiếc cốc, tự hỏi, Thương Thấm tặng ư?

Thương Quân cầm điện thoại trên bàn ăn lên, gọi cho người phụ trách ban quản lý.

Anh hiểu rõ Thương Uẩn, em trai tuyệt đối không thể tự mình chủ động yêu cầu xóa thông tin, chỉ là một chiêu tung hỏa mù thôi.

Có lẽ đối phương không để điện thoại bên người, không nghe máy, anh cúp máy.

Hôm nay là ngày nghỉ, Thương Quân theo thói quen đi vào phòng sách.

Phòng lớn nhất trong căn hộ là phòng sách, có tám kệ sách cao sát trần. Trước đây anh chưa từng để ý mình có bao nhiêu cuốn sách, hôm nay ước chừng sơ bộ, không chỉ có năm nghìn cuốn.

Không mở máy tính, anh đi thẳng đến kệ sách, rút một cuốn từ tầng đặt sách mới. Kể từ khi kết bạn Wechat với Sầm Tô và khi Thương Uẩn bắt đầu tác hợp cho họ, trong khoảng thời gian dài như vậy, anh chỉ đọc xong một cuốn, sau đó không còn thời gian để giở sách nữa.

Vừa cầm sách đi đến ghế sofa, điện thoại vang lên, người phụ trách ban quản lý gọi lại.

Thương Quân bắt máy, trước tiên tự giới thiệu: “Tôi là Thương Quân.”

“Chào Thương Tổng, tôi vừa họp xong. Anh có chỉ thị gì ạ?” Người phụ trách ban quản lý quen biết Thương Uẩn, nhưng ít khi gặp vị chủ nhà thực sự này.

Thương Quân: “Xóa thông tin vân tay của em trai tôi đi, không có sự cho phép của tôi, đừng ghi lại nữa.”

“… Vâng, tôi sẽ sắp xếp ngay. Thương Tổng cứ yên tâm, không có sự đồng ý của chủ nhà, chúng tôi tuyệt đối sẽ không cho bất kỳ vị khách nào lên lầu.”

Trước đây, Thương Quân thấy em trai phiền phức, đều là quản gia gọi điện cho anh ta, vân tay nhiều nhất cũng chỉ bị ngừng sử dụng một tháng, sau đó lại khôi phục như thường.

Nhưng lần này, nghe giọng điệu của Thương Quân, dường như không có ý định khôi phục lại.

Người phụ trách ban quản lý nghĩ thầm, tám chín phần mười là Thương Tổng đang hẹn hò, cần không gian riêng tư, nếu không sẽ không làm căng đến mức này.

Sầm Tô chưa bao giờ cảm thấy một tuần lại dài đằng đẵng đến thế, cảm giác như đã trải qua rất lâu rồi, hóa ra mới chỉ là thứ Ba.

Ngày khởi hành càng lúc càng gần, Sầm Tông Y lo lắng con gái sẽ buồn, mấy hôm nay cứ rảnh là lại gọi video trò chuyện với con gái.

“Hôm nay không ra ngoài đi dạo sao?”

“Không ạ, ở nhà đọc tiểu thuyết.” Sầm Tô cầm cuốn tiểu thuyết trên đùi giơ lên về phía camera.

Sầm Tông Y vội nói: “Ấy đừng cử động, mẹ còn chưa nhìn rõ.”

“Là tiểu thuyết khoa học viễn tưởng.” Sầm Tô chĩa bìa sách về phía màn hình, “Lần này mẹ nhìn rõ chưa ạ?”

“Quả nhiên mẹ con tâm linh tương thông, cuốn này mẹ cũng có.”

Vừa nói, Sầm Tông Y vừa đi về phía kệ sách, “Mấy năm trước mẹ mê khoa học viễn tưởng, mua rất nhiều.” Bà chuyển camera sau, hướng về dãy sách đó, “Thấy chưa? Cuốn ở giữa kia, cùng một phiên bản luôn.”

Kệ sách của mẹ cô bày đầy các loại đồ trang trí, rất phong phú.

Trong đó có không ít món đồ trang trí bằng ngọc phấn, chất liệu ấm áp, ánh sáng dịu nhẹ, khiến người ta không thể rời mắt.

Từ khi còn nhỏ, mẹ cô đã sưu tập những món đồ ngọc phấn này.

Camera lóe lên, khuôn mặt của mẹ cô quay trở lại màn hình.

Sầm Tông Y không biết cuốn tiểu thuyết con gái đang đọc là do Thương Quân giới thiệu, chỉ trò chuyện vài câu, chủ đề lại quay về việc khi nào đi Thâm Quyến: “Bà ngoại con bây giờ chưa thể đi được, mẹ dự định sau khi kết thúc đợt trị liệu này, sẽ để bà ổn định rồi mới đi. Con không cần vội vàng về, đã không nỡ rời xa Bắc Kinh, vậy thì ở lại thêm vài ngày nữa đi.”

“Không cần đâu ạ. Bây giờ con chỉ mong thứ Bảy mau đến, tốt nhất là ngày mai luôn đi.”

Sầm Tông Y trêu chọc con gái: “Thâm Quyến có người trong lòng của con à?”

Sầm Tô cười nói: “Thứ Bảy thì có ạ.”

Nói đến thứ Bảy, Sầm Tông Y tự nhiên liên tưởng đến: “Sữa chua lại có chương trình khuyến mãi à?”

“…”

Sầm Tô vừa cười vừa vẫy tay với mẹ: “Mẹ cứ làm việc đi ạ, con đọc tiểu thuyết đây.” Kết thúc cuộc gọi video, cô ném điện thoại sang một bên, lại vùi mình vào cuốn sách.

Đã nhiều ngày trôi qua, cô mới đọc được hai phần ba cuốn sách, đôi khi đọc một lúc lại thấy nhạt nhẽo, vô vị, nhưng để rèn luyện thói quen đọc sách, cô vẫn kiên trì đọc nửa tiếng đến một tiếng mỗi ngày.

Chẳng mấy chốc, ánh chiều tà ngoài cửa sổ đã tắt hẳn.

Sầm Tô cuộn mình trên ghế sofa, đọc sách đến mức hai mí mắt cứ dính vào nhau.

Cô gập sách lại, cầm điện thoại lên gửi cho Thương Quân: “Em không thấy được nhà vàng trong sách.”

Thương Quân biết ngay cô căn bản không thể kiên trì được nửa tháng, giống hệt Thương Thấm.

Anh trả lời: “Em mua một thỏi vàng nhỏ, kẹp vào trong sách.”

Sầm Tô bật cười: “Nếu mà mua vàng thật, thì em chỉ nhìn vàng thôi.”

Cô nói thêm một câu: “Vì để gặp anh vào thứ Bảy, em vẫn sẽ kiên trì tiếp.”

Để tự đốc thúc bản thân đọc sách, Sầm Tô quyết định đăng ký check-in mỗi ngày, chia sẻ cảm nghĩ về cuốn sách lên vòng bạn bè.

Cô vốn là người có tính thực thi cao, nói lời tạm biệt với Thương Quân xong liền mở ghi chú ra viết.

Cô đã đọc được hơn nửa cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng đó, hôm nay cô viết hết tất cả cảm nghĩ ra một mạch.

Mặc dù trong quá trình đọc thấy một số nội dung khá khô khan, nhưng cô lại nhớ hết các chi tiết.

Một khi đã tập trung, cô quên cả thời gian.

Lúc đầu cô không để ý đến số chữ, mãi đến khi định sao chép để đăng lên vòng bạn bè mới nhìn, viết văn tám trăm chữ hồi cấp ba còn suýt làm cô mất mạng, nay lại viết được hơn một ngàn hai trăm chữ.

Cô cài đặt chế độ chỉ Thương Quân mới có thể thấy.

Tám trăm năm cô không đăng một trạng thái nào lên vòng bạn bè, bài check-in đọc sách hôm nay là bài đầu tiên trong suốt hai năm qua.

Trước đây, vì chuyện cô không đăng gì lên vòng bạn bè, Giang Minh Kỳ còn đặc biệt hỏi cô có phải đã chặn cậu ta rồi không.

Đến tận mười giờ rưỡi tối, Thương Quân cuối cùng cũng thả tim.

Anh nhắn tin riêng cho cô: “Đăng cho tôi xem à?”

Sầm Tô thẳng thắn thừa nhận: “Ừm. Chỉ mình anh thấy được thôi.”

Cô nói: “Hơi dài, không để ý nên viết nhiều quá.”

Thương Quân: “Tôi đã đọc hết rồi.”

Sầm Sầm: “Không sót chữ nào à?”

Thương Quân: “Ừm.”

Sầm Tô luôn có cách đưa sự mập mờ vào lời nói đùa, khiến bầu không khí vui vẻ mà không gượng gạo: “Đọc xong có thấy kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu không?”

Thương Quân: “Đó là do em thấy thôi.”

Sầm Tô cười lớn: “Ngủ ngon nhé, em vào trong mơ tìm anh tính sổ đây.”

Nói đến mơ, cô chưa bao giờ mơ thấy Thương Quân.

Nhưng lại mơ thấy Giang Minh Kỳ hai lần, lần gần đây nhất là trưa hôm qua, đọc sách mệt quá ngủ quên trên ghế sofa, trong mơ Giang Minh Kỳ nói muốn xem cô có thể thích Thương Quân được bao lâu, và kế hoạch đọc sách đừng có mà bỏ dở giữa chừng.

Những ngày tiếp theo, cô kiên trì viết cảm nhận sau khi đọc, dài thì ba bốn trăm chữ, ngắn thì một hai trăm chữ.

Thương Quân ngày nào cũng thả tim cho cô, nhưng thường là rất muộn, có lẽ lúc đó anh mới xong việc.

Vòng bạn bè chỉ mình anh thấy duy trì sự kết nối giữa hai người họ.

Tất cả các bài đăng đều chỉ có một mình anh thả tim, và cô cũng chỉ chia sẻ những điều muốn nói trong lòng với một mình anh.

Sự riêng tư và độc quyền này đã làm dịu đi sự giày vò trong lúc chờ đợi được gặp mặt.

Cuối cùng cũng đến thứ Bảy, một ngày trước khi cô rời Bắc Kinh.

Trong tủ lạnh còn hộp sữa chua cuối cùng, cô lấy ra ăn sáng.

Nhìn chiếc tủ lạnh trống rỗng, nghĩ đến chuyến bay chiều mai, sắp phải rời xa nơi đã gắn bó bấy lâu, niềm vui gặp mặt pha lẫn nỗi lưu luyến khó tả.

Ăn sáng đơn giản xong, Sầm Tô trang điểm rồi ra ngoài, thong thả dạo bước dọc phố.

Cô còn nợ Thương Quân một món quà, nhưng vẫn chưa nghĩ ra nên tặng gì.

Anh không thiếu thứ gì, mối quan hệ giữa cô và anh như thế này, rất khó để chọn được một món quà phù hợp mà vẫn giữ được chừng mực.

Đi dạo cả buổi sáng mà không có thu hoạch gì, buổi trưa cô ghé vào một quán mì Ý tương đen lâu đời có tiếng.

Cô vừa gắp một đũa mì đưa vào miệng, tin nhắn của Thương Quân gửi đến, hỏi cô khoảng mấy giờ chiều sẽ đến. Buổi trưa anh có công việc xã giao, khoảng hai giờ rưỡi mới về đến nhà.

Sầm Tô lục điện thoại trong túi, qua tấm kính cửa sổ của quán mì, cô chụp một bức ảnh tòa chung cư cao ngất đó gửi cho anh.

“Em đã ở gần nhà anh rồi, qua đây ăn mì Ý tương đen. Vô tình thế nào, chỗ em ngồi lại vừa vặn nhìn thấy tòa chung cư của anh.”

Thương Quân: “Thích mì Ý tương đen à?”

Sầm Tô nói: “Không hẳn là thích hay không thích, đây là lần đầu em đến quán này. Sắp phải đi rồi, sau này khó có thể ăn được hương vị chính gốc như vậy, nên em đến ăn thử.”

Thương Quân: “Mai em đi rồi sao?”

Sầm Tô đáp: “Vâng.”

Cô lại nói đùa: “Nếu có người giữ em lại, em sẽ không đi nữa.”

Lời nói đùa thường là lời thật lòng.

Thương Quân: “Em có nhân duyên tốt thế, còn sợ không có ai giữ à?”

Sầm Tô: “Vậy em gửi một tin nhắn chung thử xem, xem ai muốn giữ em lại nào ~”

Thương Quân: “Thương Thấm sẽ là người đầu tiên khóc lóc đòi giữ em lại.”

Sầm Tô cười: “Coi chừng em mách Thương Thấm đấy.”

Có vài giây im lặng ở giữa.

Sầm Tô hỏi anh: “Nếu anh nhận được tin nhắn chung đó, anh sẽ trả lời em thế nào?”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *