TÌNH SAU HÔN NHÂN – Chương 02
Editor: Team Phong Tâm
Beta: Phong Tâm
—
Lâm Thính Vãn thấy Tạ Kiến Hoài bước về phía mình, trong lòng còn đang tò mò không biết anh sẽ nói gì trong một buổi tiệc như thế này, thì một người phụ nữ trung niên bất ngờ nhanh chân tiến lên, che mất bóng anh.
Nhìn vào độ tuổi và cách ăn mặc, hẳn đó là mẹ của Tạ Kiến Hoài.
Kiều Dĩ Hạ nghe Tạ Kiến Hoài tới, ngạc nhiên nói: “Liên hôn còn chưa quyết định, giờ anh ta chạy qua đây làm gì? Tranh vị trí cũng không nên tranh kiểu này chứ.”
“Bị mẹ anh ta chặn giữa đường rồi.” Lâm Thính Vãn lập tức tường thuật lại tình hình mới nhất, tiện tay lấy một miếng mousse nhỏ trên bàn.
“Mẹ anh ta thông minh đấy.” Kiều Dĩ Hạ gật đầu, kéo cô tiếp tục đi: “Chị đưa em đi xem ứng viên số một. Nếu không vừa mắt, chị sẽ bảo ông bà chọn thêm cho em năm người nữa. Em cứ yên tâm, đàn ông trong giới này nhiều lắm, tha hồ mà chọn.”
Nhà họ Kiều khởi nghiệp từ ngành khách sạn, hiện tập đoàn có ba mảng hoạt động chính là khách sạn, bất động sản và du lịch. Những năm gần đây phát triển nhanh chóng trong nước, còn thâu tóm cả thị trường quốc tế, nay đã trở thành một trong những ông lớn trong ngành khách sạn toàn cầu.
Không chỉ có gia thế hiển hách, nhà họ Kiều còn nổi tiếng là gia đình hòa thuận, đầm ấm. Dù Lâm Thính Vãn chỉ là cháu ngoại, nhưng từ nhỏ đã lớn lên trong nhà họ Kiều, được các bậc trưởng bối hết mực yêu thương, chẳng ai trong giới dám xem thường cô. Hơn nữa, bố ruột của cô còn là người trong tầng lớp thương nhân mới nổi, thân phận tiểu thư nhà họ Lâm của cô hoàn toàn xứng đôi với bất kỳ gia tộc lớn nào trong giới.
Thấy thái độ của chị họ đối với Tạ Kiến Hoài như tránh rắn tránh rết, cả giọng nói lẫn cách nói chuyện đều khác hẳn, Lâm Thính Vãn không nhịn được bật cười.
Cô vốn chẳng đặt nặng chuyện liên hôn, xem nhiều một chút, chọn lựa kỹ một chút cũng chẳng sao.
Bên kia, mẹ Tạ chắn đường con trai, hỏi thẳng: “Con định làm gì?”
“Mẹ nói cô gái kia là đối tượng liên hôn của con, con định qua chào hỏi.” Tạ Kiến Hoài trả lời nghiêm túc.
“Con đúng là “bố” của mẹ rồi đấy. Mẹ nói là ‘có thể’, ‘có thể’ con hiểu không? Bây giờ con chỉ là một trong những người được chọn, chứ có phải con rể tương lai của họ đâu. Làm sao có thể đang giữa bữa tiệc mà lại xông thẳng qua chào hỏi được? Vừa không chính thức, vừa khiến nhà gái lúng túng. May mà mẹ nhanh mắt chặn kịp!” Mẹ Tạ bất lực tới mức không biết nói gì thêm.
Tập đoàn Thiên Thành hai năm nay vững vàng ở vị trí dẫn đầu ngành. Cách đây không lâu, em trai anh liên hôn với nhà họ Hứa, ký hai dự án lớn, thành công mở rộng thị trường phía Bắc. Với cương vị là CEO của trụ sở chính, Tạ Kiến Hoài trở thành tâm điểm chú ý của giới thượng lưu. Vốn dĩ, hôn sự với anh đáng lẽ chẳng có gì khó. Nhưng ngặt nỗi, tính cách và tiếng tăm của anh sớm đã lan truyền khắp cái giới này.
Cổ hủ, nghiêm khắc, độc miệng, lạnh lùng.
Mỗi lời đồn đều có bằng chứng xác thực, người chứng kiến đầy đủ. Mẹ Tạ muốn “tẩy trắng” cho con trai mà không biết bắt đầu từ đâu, chẳng khác gì người quản lý đang tuyệt vọng nhìn ngôi sao nhà mình sụp đổ hình tượng.
Đặc biệt, chuyện xảy ra vài năm trước đã trở thành giai thoại: khi vợ chưa cưới của em trai nhờ anh giúp một việc, Tạ Kiến Hoài lạnh mặt nói: “Đừng nói em là bạn gái của A Hành, kể cả là bạn gái của anh cũng không được.” Câu nói ấy lan truyền khắp giới như một minh chứng hùng hồn.
Các nhà đều thèm muốn địa vị và dung mạo của Tạ Kiến Hoài, nhưng chẳng ai muốn gả con gái bảo bối cho một người đàn ông như thế — để rồi trở thành “bạn gái cũng không được”.
Tháng trước, nhà họ Kiều tung tin muốn tìm chồng cho cháu gái Lâm Thính Vãn, gửi thiệp mời đến năm nhà, trong đó có cả nhà họ Tạ. Mẹ Tạ chẳng biết những nhà khác nghĩ thế nào, nhưng bà thì chỉ muốn con trai mình leo lên cành ôliu này.
Bởi cơ hội như thế, có lẽ sẽ không đến lần thứ hai.
Tạ Kiến Hoài nghe mẹ nói xong, hơi nhíu mày: “Hai tuần tới lịch làm việc của con kín rồi, không có thời gian gặp cô ấy.”
“Huỷ hết đi!”
“Tuyệt đối không thể.”
Tạ Kiến Hoài lập tức từ chối, khiến mẹ anh tức đến run người: “Hai tuần tới, công việc quan trọng nhất của con là từ ứng viên trở thành con rể, tận dụng hết lợi thế để tranh, để giành, để leo lên hiểu không?”
“Không hiểu.”
“……”
Mẹ Tạ hít sâu một hơi, trong lòng nhắc đi nhắc lại: đây là con trai mình sinh ra, là CEO tập đoàn Thiên Thành, không thể ra tay đánh nó trước mặt người khác được. Trấn tĩnh lại, bà nói: “Đấu thầu thì con hiểu chứ? Bây giờ con và bốn người khác cùng tham gia đấu thầu, con phải khiến Lâm Thính Vãn tin rằng con là lựa chọn tốt nhất.”
Đổi sang ngôn ngữ thương trường, Tạ Kiến Hoài lập tức hiểu, khẽ gật đầu: “Con hiểu rồi.”
Mẹ Tạ vẫn không yên tâm, vẫn cố truy hỏi: “Thật sự hiểu chưa?”
Anh đáp gọn, chắc nịch: “Mẹ yên tâm, con chưa từng thua trong bất kỳ một cuộc đấu thầu nào. Con sẽ để cô ấy hiểu ai mới là lựa chọn đúng đắn nhất.”
“……”
Xong đời rồi.
Lâm Thính Vãn theo chân Kiều Dĩ Hạ gặp ứng viên số một. Ngoại hình, tướng mạo, cung hoàng đạo đều ổn, điều kiện bên ngoài cũng không tệ.
“Chu Duật Kỳ, nhà anh ta làm bất động sản. Chị từng tiếp xúc rồi, tính cách rất thú vị, là người chị cảm thấy hợp với em nhất.” Kiều Dĩ Hạ hào hứng giới thiệu:
“Nhà anh ta có chút phức tạp, nhưng cũng không ảnh hưởng đến địa vị của anh ta. Em cân nhắc xem, khá hoàn hảo đấy……”
Lời còn chưa dứt, cô đã trông thấy Chu Duật Kỳ tiến về phía Tạ Kiến Hoài, vui vẻ khoác vai anh, trông vô cùng thân thiết.
“…… Cái con khỉ.” Kiều Dĩ Hạ quả quyết nói: “Đi, về nhà, báo ông bà chọn lại từ đầu!”
Hôm nay Lâm Thính Vãn chụp hình suốt mấy tiếng, lại còn bị mấy người khuân vác lảm nhảm bên tai, cả người mệt rã rời. Nghe đến hai chữ “về nhà” mà thấy như nghe tiên âm, cô lập tức khoác tay chị họ: “Đi đi, về ăn khuya do dì Lý nấu, đồ ngọt ở đây tầm thường quá.”
Hai người sải bước về phía cửa hội trường, bóng lưng tràn đầy niềm vui nhẹ nhõm.
“Bọn họ đi rồi, mong là sau đêm nay con chưa bị loại thẳng.” Mẹ Tạ thành tâm cầu nguyện.
Tạ Kiến Hoài hất tay Chu Duật Kỳ, ánh mắt rơi vào bóng lưng Lâm Thính Vãn, vẻ mặt vẫn bình thản, ung dung.
Chu Duật Kỳ cũng nhìn về cùng hướng, hỏi: “Cậu đang ngắm tới cháu gái nhà họ Kiều à? Nhà họ cũng đưa cậu vào danh sách ý định liên hôn à, hiếm thật, lần đầu tiên thấy cậu đi làm ứng viên đấy.”
“Cũng?” Mẹ Tạ lập tức bắt được từ khóa.
“Đúng đấy, dì. Nhà họ Kiều cũng có ý với nhà cháu. Nhà cháu giờ chỉ còn mình cháu là có thể liên hôn.” Chu Duật Kỳ cười bất đắc dĩ.
Chuyện nhà họ Kiều tìm chồng cho cháu gái vốn chẳng phải chuyện gì bí mật, giới này không lớn, những gia đình có con trai chưa lập gia đình cũng chỉ mười mấy nhà, hỏi là biết ngay.
Mẹ Tạ thở dài đầy oán thán: “Dì còn tưởng sẽ là anh họ cháu cơ.”
Anh họ của Chu Duật Kỳ nổi tiếng ăn chơi trác táng, chẳng làm nên trò trống gì, nhà họ Kiều chắc chắn sẽ không chọn. Nhưng nếu là Chu Duật Kỳ thì đúng là một đối thủ mạnh — anh ta có ngoại hình, có năng lực, quan trọng nhất là tính cách bình thường.
Chỉ riêng tính cách bình thường đã đủ thắng Tạ Kiến Hoài 100%.
Mẹ Tạ như đã nhìn thấy kết cục bi thảm của con trai, bỏ lại một câu “Hai đứa cứ nói chuyện đi”, rồi xoay người đi tìm mấy bà phu nhân khác để than thở.
Chu Duật Kỳ tò mò hỏi: “Cậu thật sự định kết hôn à? Tôi cứ tưởng cả đời này cậu sẽ ở bên Tập đoàn Thiên Thành cơ đấy.”
Tạ Kiến Hoài đáp nhạt: “Chỉ là kết hôn thôi, không ảnh hưởng đến công việc.”
“Làm sao mà không ảnh hưởng được? Sau khi cưới, cậu phải về nhà mỗi ngày, còn phải ở bên vợ nữa, không thể tiếp tục dồn toàn bộ thời gian cho công việc như trước.”
Anh khẽ nhíu mày, giọng lạnh nhạt: “Chỉ là liên hôn thương mại thôi.”
Chu Duật Kỳ lập tức hiểu ra: “Cậu định làm vợ chồng hợp đồng à? Dì chắc chắn sẽ không đồng ý, nhà họ Kiều mà biết cũng sẽ không chọn cậu, nhưng chưa biết chừng Lâm Thính Vãn lại đồng ý đấy.”
“Cậu hiểu cô ấy à?”
“Không hiểu, tôi đoán thôi.”
Tạ Kiến Hoài khẽ mím môi, hạ giọng: “Tôi sẽ tìm cơ hội gặp cô ấy nói chuyện.”
—
Căn biệt thự Lâm Thính Vãn đang ở là quà ông bà ngoại mua tặng nhân dịp cô thành niên, nhưng vì vị trí cách trường đại học khá xa nên cô chọn dọn đến nhà Kiều Dĩ Hạ ở cho tiện. Hai chị em hợp nhau, sống cùng vừa vui vẻ vừa có người trò chuyện, nên đến giờ cô vẫn chưa chuyển đi.
Vừa về đến nhà, Lâm Thính Vãn liền cất tiếng gọi: “Dì Lý, giúp con làm chút đồ ăn khuya nhé.”
Cô ngả người trên ghế sofa, tiếp tục khen ngợi người mẫu với Kiều Dĩ Hạ: “Ngoài đời còn xinh hơn trong ảnh, mà khí chất cũng đặc biệt lắm. Dù buổi chụp dưới nước là do cô ấy đặt, nhưng hôm nay cảm hứng em bùng nổ, có linh cảm bộ ảnh này nhất định sẽ hot trên mạng.”
Cô dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nếu không hot, chắc là do cái gã đàn ông xem hàng kia làm ảnh hưởng đến vận may của em.”
“Được rồi, chúc đại nhiếp ảnh gia Lâm lần này thành công rực rỡ!” Kiều Dĩ Hạ vừa xoa đầu cô vừa dặn: “Ăn xong nhớ đi ngủ sớm, đừng lại thức đêm sửa ảnh nữa, tiền kiếm được cũng không mua lại nổi sức khỏe đâu.”
“Biết rồi, Kiều tổng.” Lâm Thính Vãn nằm nghiêng trên sofa, phất tay với người đang chuẩn bị lên lầu.
“Nhớ tìm thời gian về nhà cũ một chuyến, nói với ông bà chuyện năm người trong danh sách chọn lọc.” Kiều Dĩ Hạ nói xong, lại không yên tâm mà đổi ý: “Thôi, để chị đi cùng em, mai chị hỏi trợ lý tình hình công việc, xác nhận xong rồi báo lại em.”
Lâm Thính Vãn làm một động tác OK, đợi Kiều Dĩ Hạ lên lầu rồi nhắn tin cho trợ lý, bảo ngày mai mang thiết bị và máy tính qua, cô phải tranh thủ sửa ảnh.
Lạc Hoà: [Không vấn đề gì! Hôm nay buổi xem mắt của chị Thính Vãn thế nào?]
Lâm Thính Vãn: [Chị chưa quyết, để xem thêm đã.]
Lạc Hoà: [Không có ai ổn sao?]
Lâm Thính Vãn nhìn dòng tin nhắn này, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh Tạ Kiến Hoài. Anh đáp ứng toàn bộ yêu cầu của cô, ngoại hình và dáng vẻ cũng khiến cô có cảm tình. Về chuyện tính cách như Kiều Dĩ Hạ nói, cô chẳng để tâm — dù sao cũng chỉ là liên hôn thương mại, sau khi cưới chắc cũng không tiếp xúc nhiều.
Dì Lý mang đồ ăn khuya đặt lên bàn trà, Lâm Thính Vãn cười cảm ơn rồi vừa ăn vừa nhắn lại cho trợ lý: [Có một người cũng khá ổn, năm chọn một chắc chị sẽ chọn anh ta.]
Lạc Hoà: [Năm chọn một á?]
Lâm Thính Vãn: [Ừ, chị thấy xác suất này cao quá, nghe hơi thiếu tin cậy. Nếu là năm trăm chọn một thì chất lượng sẽ tốt hơn.]
Làm đối tượng liên hôn thương mại, Tạ Kiến Hoài hoàn toàn không có gì để chê, nhưng cũng chẳng phải không thể thay thế. Trong giới còn bao nhiêu người đàn ông khác, nhỡ đâu có người hợp hơn thì sao.
Ăn xong đồ khuya, Lâm Thính Vãn uể oải ngáp dài, rồi trở về phòng rửa mặt đi ngủ.
Chiều hôm sau, sau khi nhận được thiết bị và máy tính, cô lập tức bật phần mềm sửa ảnh, bắt tay vào chỉnh màu cho bộ ảnh. Gương mặt người mẫu không cần chỉnh nhiều, quan trọng là làm sao thể hiện được cảm giác trong trẻo dưới làn nước.
Cô cặm cụi suốt ba ngày liền, cuối cùng cũng sửa xong ảnh, mệt mỏi nằm vật ra giường, chẳng còn sức trò chuyện với ai, liền bảo trợ lý gửi ảnh cho người mẫu.
Khi cô đang định ngủ một giấc thật dài, tiếng gõ cửa vang lên. Lâm Thính Vãn hé mắt, thấy là Kiều Dĩ Hạ, yếu ớt hỏi: “Chị, có chuyện gì vậy?”
“Lại thức đêm nữa à!” Kiều Dĩ Hạ nhìn dáng vẻ mệt rã rời của cô em mà không nỡ trách mắng, chỉ đành bực dọc nói: “Tối mai chị rảnh, chị sẽ về nhà cũ cùng em, bàn với ông bà về chuyện hôn sự.”
“Ừm… về.” Ý thức của Lâm Thính Vãn bắt đầu mơ hồ, cô khép mắt lại.
Kiều Dĩ Hạ nhẹ nhàng kéo chăn lên ngang hông cô, hạ giọng: “Tối nay ngủ cho ngon, mai tính sổ sau.”
Cô ấy nhẹ bước rời phòng, nhưng khi Lâm Thính Vãn đang lim dim ngủ, tiếng chuông điện thoại với bản nhạc chuông “《Chúc may mắn》” đột ngột vang lên, kéo cô ra khỏi cơn mơ màng.
Một cơn bực dọc không tên trào lên trong lòng, cô cầm máy nhìn — là số lạ. Bực bội bắt máy, giọng khàn khàn: “Alo, ai đấy?”
Bên tai vang lên giọng nam trong trẻo, lạnh nhạt: “Tạ Kiến Hoài.”
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Thính Vãn: Cứ từ từ, còn nhiều đàn ông để xem mà~
Tạ Kiến Hoài: Đừng hòng.